Thứ Ba, 28 tháng 5, 2013

Thật thấy thương cái blog

       Minh thật thấy thương cho cái Blog cũng như thương chính bản thân mình. Lúc vui thì chả bao giờ mở blog ra ghi lại chỉ có luc thật buồn thật tự kỷ mới lôi ra để gặm nhấm.
        Mình luôn tự hỏi trong cư xử mình đã sai ở đâu để phai nhận lấy những nỗi buồn như thế ? Thèm được khóc, thèm được ném cái gì đó cho vỡ toang. Thèm được khóc òa chứ không phải để nước mắt chảy ngược vào lòng. Mình không ngại khóc trước đông người nhưng bản lĩnh nghề nghiệp, thăng trầm đã làm cho nước mắt chỉ dâng lên đến khóe mắt rồi dừng lại. Hành trình cua giọt nước mắt thật ngắn mà thật dài. Có những điều mình tưởng có thể chai lỳ được nhưng hóa ra mình vẫn đau trước những điều lặp lại.
        Thương cái thân mình, thương cho cái nỗi đàn bà chênh vênh. Uhm, vẫm son phấn, vẫn cười vẫn nói sao hoang lòng đến lạ. Những chuyến ngược xuôi, nén vào lòng sự thương con để tạo dựng sự yên ấm. Chao vao như gió chiều, giá như có bàn tay nào nắm lấy để được chùng xuống.
        Khi càng đi càng thấy cuộc sống này rộng lớn biết bao và cũng thấy sâu thẳm mình buồn biêt bao.   khá lâu rôi cũng không nấu đươc bữa cơm, cắm cúi vào những chồng việc, những cuộc gặp . Mình muốn xa rời cái nghề này mà nó cứ vận vào mình...
         Đôi khi mình ước nhắm mắt và ngủ thật sâu, thật say để khi tỉnh dậy là một quãng thời gian mới bình yên hơn