Thứ Bảy, 20 tháng 7, 2013

Tản mạn tháng 7

 Tháng 7, mưa ào ạt, sấm rền ngang trời đã ngả về khuya. Một cốc trà thật nóng, ngồi nghịch linh tinh trên máy tính. Sau gần một ngày la cà tán ngẫu với em. Relaxing. Kể cũng lạ, chị em ít gặp nhau nhưng dường như có thể buôn mọi chuyện. Nhẹ nhàng khi người với người không phải cứng người trong các mặt nạ xã giao. 
Khi nghĩ về giới của mình, mình thích từ phụ nữ hơn đàn bà. Từ phụ nữ gợi lên nhữngnhiều khía cạnh hơn đàn bà và với mình nó cũng nhẹ nhàng hơn. Ngắm ảnh của những cô bạn gái của mình, nhận ra rằng chúng ta đều đang chín – đằm thắm hơn. Dường như những năm tháng để lại sau lưng đã thêm vào cho chúng ta vẻ hài hòa, duyên dáng hơn – như sự bù lại những má thắm môi hồng đã mất. Có lẽ trách nhiệm và những yêu thương trong cuộc sống đã khiến chúng ta cân bằng, tự chủ và bản lĩnh hơn và vì thế chúng ta đẹp hơn theo cách nào đó.
Trời mưa, sách mới đặt chưa về , đọc lại “ Phụ nữ thực tế, đàn ông phát cuồng “. Nhiều lần mình suy nghĩ về nhân vật Phùng Hy và cảm thấy có chút gì của mình ở đó. Nghĩ lại trong cuộc đời của Phùng Hy với cái kết qua hoàn hảo không hẳn là một ý hay vì lộ rõ bàn tay nhào nặn. Nhưng sách cho phụ nữ, không ngọt ngào, thì sẽ khó hút độc giả. Bản chất cảu phụ nữ vẫn rất lãng mạn, sâu thẳm họ - cho dù cuộc đời có bạc đến đâu – vẫn có chút gì đó tin và hy vọng vào những điều ngọt ngào. Mình thích cá tính của Phùng Hy, đồng cảm cùng cái nỗ lực đi tìm lại bản thân của cô. Một người phụ nữ dù sắc sảo, thông minh, bản lĩnh trong công việc vẫn tiềm ẩn trong mình sự tự ti. Sự tự ti được mang lại từ những người đàn ông đi qua cuộc đời, từ những thất bại trong công việc, gia đình. Cuộc chiến chống lại sự tự ti về bản chất là mang những cái mình có – có thể có – nỗ lực có để chống lại những cái do xã hội, những khách quan mang lại. Ngay cả khi đã thành công, đã xinh đẹp trở lại vẫn còn thấp thoáng trong sâu thẳm sự tổn thương, sự tự ti nào đó. Chúng ta – những người phụ nữ đã đi qua tương đối thứ - khác nhau ở cách đối mặt và sử dụng sự tự ti đó.
Đàn bà xấu thì không có quà – Y Ban , chua ra phết . Cái dễ thấy, dễ cảm nhất mang lại sự tự ti của người phụ nữ là dáng vẻ của mình. Mình thì lại cho rằng phụ nữ đẹp hay không không phải là do mắt đàn ông mà phụ nữ đẹp hay không là do mắt của họ. Nhưng mắt của họ lại ảnh hưởng nhiều từ cái mắt đàn ông. Có quá nhiều đàn ông và có quá nhiều đánh giá. Chỉ khi nào người phụ nữ tự cân bằng và tự thấy mình đẹp thì chính xác là mình đẹp. Còn béo gầy, chân ngắn, chân dài chỉ là những điều trong vô số điều mà làm nên người phụ nữ đẹp. Cái đẹp của phụ nữ ở sự kỳ bí. Bản chất tò mò cố hữu của con người, mà thành ra, đặc trưng ấy của phụ nữ trở nên đẹp lạ lùng. Sự bí ẩn tạo nên nét quyến rũ chết người. Có nghĩa là không bao giờ biết một người đàn bà thực sự đang nghĩ gì, cho dù đó có là đàn bà đơn giản nhất thế giới. Cái đẹp của phụ nữ,nằm ở bên trong con người nàng. Một tâm hồn trong khiết như hoa nhài, rực rỡ như hồng nhung, nồng ấm như bách hợp, bí ẩn như mùi xạ hương ngái. Đam mê, say đắm, dại khờ, bí ẩn… phụ nữ như nước hoa. Và mỗi người phụ nữ tỏa hương theo cách của mình. Người phụ nữ khôn ngoan biết hiểu sâu sắc người đàn ông của mình, có lẽ chăng để làm được điều đấy thì phụ nữ nên hiểu chính mình trước…?? Đôi khi chính mình cũng thấy mất phương hướng khi nhìn sâu vào bản thân : những suy nghĩ, những màu sắc, những nụ cười và cả những khoảng trống hun hút ẩn hiện.
Thế thì mình vẫn chỉ là người đàn bà trẻ con khi chính mình vẫn đang lo
ay hoay trong mớ câu hỏi về chính mình …