Thứ Hai, 30 tháng 5, 2016

Nước mắt đàn ông


Trong mắt mình nó chẳng phải đàn ông.
Trong mắt nó mình chẳng là phụ nữ.
Mình kể cho nó chuyện linh tinh.
Tám với nó chủ đề mình muốn.
Nó kể về những mối tình đi-đến
Những điều mà nó thấy quan tâm.
Chả bao giờ tử tế nghĩ đến nhau
Không kèm theo vài trò tinh quái.
Hỏi thăm nhau cực hiếm
Việc thân mình tự lo.
lúc nào buồn tàn cuộc
Rủ nhau ngồi uống bia.
Nó kể về những dự án vĩ mô.
Về cô bồ chân dài ngút ngát.
Về ô tô về nhà về đất...
Mình diệt mồi nghe nó nói linh tinh.
kỳ lạ những người đàn ông.
Muốn được tung hô, muốn làm bá chủ.
Muốn giang tay che chở,
Kiêu hùng mạnh mẽ
Giấu nỗi niềm vào thẳm thẳm.
Dốc chai bia cho trôi qua cổ họng.
Vị đắng bia hòa vị đắng lòng.
Ngồi lầm bầm nghĩ chuyện lung tung.
Giá có ai thực lòng đợi nó
Để nó quát" nước mắm sao không hâm".
Chắc nó sẽ ổn hơn nhiều đấy.
Khi đàn ông chông chênh, nhìn buồn không thể tả.
Không nức nở tuôn trào, cứ dồn vào ánh mắt.
Uống cạn mấy chai bia, về, muộn rồi đấy.
Mai nó lại hề hề, lại bon chen mê mải.
Chỉ bây giờ, nó khóc, nước mắt chảy vào trong....

Thứ Sáu, 27 tháng 5, 2016

Mùa lửa cháy



Ta nhức nhối vì màu đỏ cháy
Đổ dọc đường mỗi tháng năm qua
Ơi màu lửa chưa bao giờ lỡ hẹn
Rải đỏ đường cánh phượng chơi vơi.
Chưa qua hết được những nhớ thương.
Đã gửi vào sắc đỏ mùa năm cũ
Và mỗi khi tháng năm quay lại
Chợt nhói lòng một chút rưng rưng.
Nhớ thương đã mang màu của lửa
Cháy âm ỉ qua những mùa xanh
Để có lúc tóc mình vướng bạc
Vẫn nôn nao những lúc phượng rơi.
Ta đi qua những tháng năm xanh
Những cánh phượng đỏ mùa xưa cũ
Mùa lửa cháy bùng dọc phố
Lại nhức lòng ước lại ngày xa...
P/s: đi nhiều nơi rồi nhưng chưa thấy ở đâu Phượng đỏ bằng ở Hải Phòng. Nhớ nhà, nhớ luôn mấy quán ngồi uống cà phê dưới tán phượng.

Thứ Ba, 24 tháng 5, 2016

Mùa hoa trẩu bay.


Tháng năm ở cái xứ này, nắng xiên qua những đám mây dày nặng trĩu. Gió mang mặn mà hơi nước len qua dòng xe chật cứng, dịu đi cái nồng khói bụi. Chợt dịu dàng một cánh hoa trẩu rơi xuống vai. Thứ hoa khi gió là ào ạt rời cành, xoay tròn vũ điệu phóng khoáng trước khi khẽ rơi xuống thảm cỏ.
Nó ngắm những mảnh nâu nhạt rơi trong gió, ngắm những em bé lẫm chẫm đuổi theo cánh hoa; cười nắc nẻ.
Vậy là tháng năm. Mùa thương nhớ. Một nhóm học sinh đang tranh nhau tạo dáng chụp kỷ yếu. Nao lòng. Chợt cảm thấy trong tim nhói lên chút tiếc nuối. Áo dài, hoa phượng, những nụ cười ngượng nghịu chợt quá xa xôi. Hoa trẩu bay với lấp lánh những mảnh ký ức. Thoảng nụ cười nhẹ trên môi. Hoa trẩu đổ mùa thật đẹp. Lá xanh làm nền cho bình yên rơi qua kẽ tay.
Tháng năm có rơi yên qua tay như thế? Bạn tôi ơi, có còn nhớ những ngày chúng ta thanh xuân mơ mộng?
Hoa vẫn ào ào rơi và tôi đang ở lại...

Thứ Hai, 16 tháng 5, 2016

Lãng Đãng

Lãng đãng
Sài gòn cong mình vì nóng, tan chảy vì cơn mưa đầu mùa. Viết cái gì đó cho vơi đi cảm giác lãng đãng của những ngày việc đuổi việc vùn vụt.
Hình như những người đàn bà tuổi này cũng nhiều tâm tư như khi mới đôi mươi. Có lẽ chỉ khác là khả năng nén lại vào lòng cao vài phần. Nghĩ về phụ nữ, nó thở dài khi nghĩ về bạn-vật vã với nỗi yêu - không yêu; về đứa khác túi bụi cơm áo; hay đứa khác nữa bắt đầu những bước theo đuổi ước mơ.
Đàn bà tuổi lưng lửng này thấy ngày trôi đi thật nhanh, nhìn lên cúi xuống đã hết. Nhưng đêm đêm những cái bé nhỏ vẫn thì thào trong tim. Vẫn có những mong ước khó gọi thành tên.
Phụ nữ tầm này ngồi tán ngẫu với nhau thì đủ thứ linh tinh. Thực chất tám chuyện để thấy mình gắn kết. Tình bạn cùng giới tuổi này mênh mang mà hạn hẹp. Hạn hẹp vì chỉ bó quanh những người bạn thực sự; mênh mang vì chứa cả đoạn đời.
Cái tốt lành nhất nó có thể làm là ngồi nghe bạn nói. Nó cũng trầm cũng thăng nhiều nhưng chẳng biết nói gì vì ẩn sâu trong mỗi người là một tính cách nội tại. Nó hiểu rằng ngoài bản thân chẳng ai có thể giúp mình về với mình.
Phụ nữ tuổi này cũng không phải quá đắn đo khi muốn có vật gì, ham mê vật chất chả bao nhiêu. Cái bình an cân bằng nội tại thì chả có bán mà mua. Thế nên đa mang mông lung.
Phụ nữ lãng đãng như lá chao trong gió...

Chủ Nhật, 8 tháng 5, 2016

Cho con



Con là hạt nước của trời
Đánh rơi xuống hạn vai gầy mẹ mang
Ngọt lành bao kỷ niệm con
Nâng niu mẹ gói vào lòng cất đi.
Con là cơn gió trưa hè
Bao nhiêu vất vả tan theo gió trời
Mỗi ngày một bước đến đời.
Về nhà mong nhất tiếng con vui đùa.
Con là đứa bé rõ phiền
Lằng nhằng quấn quýt mẹ đi không đành.
Nuôi con cố gắng bao ngày
Con dần vững bước lớn khôn thành người.
Con là quà tặng của đời.
Dày công ấp ủ mỗi ngày lớn lên.
Con là tinh huyết mẹ cha.
Mong con giữ mãi an nhiên tiếng cười

Thứ Tư, 4 tháng 5, 2016

Vô đề



Mỗi lần xách túi đi, nó thường tự nhủ vì những thời khắc bên gia đình là vô giá cần phải làm nhiều hơn.
Nó không phải đứa chăm chỉ, chắc chắn thế nhưng nó luôn làm trọn vẹn vị trí của mình. Có lẽ nó chỉ làm việc tốt nhất khi có đủ cảm hứng và cảm hứng đến từ sự cân bằng.
Đối với nó, cuộc sống là những khoảnh khắc ghép lại; những vui buồn, được mất cũng trôi qua. Nó luôn nghĩ mình chả có gì xuất xắc trừ bản tính không lùi bước. Nó thích những khoảng khắc nhỏ hơn là cái vĩ đại. Thích những cái giản đơn hơn vật chất. Thích đủ thứ linh tinh.
Vì những cái be bé đó, nó làm việc. Làm việc đến cạn năng lượng để luôn cần fill in.
P/s: thực ra đang không ở mode muốn làm