Thứ Năm, 30 tháng 6, 2016

vô đề

Có những ngày sài gòn hiu hắt như mùa thu Việt Bắc. Bình minh chậm rãi, sương mù mịt, cho ngày thức giấc. Se sắt nhớ mùa thu chậm rãi qua góc phố quen.
Tháng sáu vội vã bỏ đi. Những ngày lu bu bận, những tin không vui từ bạn bè. Mưa, mùa mưa mà. Sài gòn trong mưa như cô gái bĩu môi hờn dỗi. Những tin tức không vui làm nó ôm con mình chặt hơn chút nữa. Trân trọng cuộc sống hơn.
Tháng sáu, mưa hoài. Từ cửa sổ văn phòng, mưa tấp dạt dào vào cửa kính. Hàng me bên đường vặn mình rơi quả chín. Và những mầm xanh bé dịu len lỏi vươn lên. Gia đình nhỏ của Nó cũng đang bám rễ ở thành phố này. Bỡ ngỡ, vội vã, yêu thương và cố gắng. Bình yên là về nhà nhìn con cái vui đùa, là mỗi người một tay để xong sớm ngồi đọc sách.
Sài gòn mưa cứ rơi.... mưa hoài cho ấm áp trong căn phòng tỏa ra từ những vòng tay....

Thứ Hai, 20 tháng 6, 2016

Daddy

 Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra....
Nàng thích được xoa lưng và ru khe khẽ những bài ca dao êm đềm. Và nàng hay yêu cầu ru bài này. Vỗ nàng vào giấc ngủ, mẹ nghĩ không biết Núi Thái Sơn cao ra sao để so sánh với công cha.
Ngày của cha.
Núi vững chãi như người cha trong gia đình. Bố, là người trụ cột trong nhà trong họ, là kho chuyện vô bờ của con cháu. Khi tối nói chuyện với Uyên, cháu bảo ông là kho chuyện của con mẹ ạ. Tuổi thơ của con, bố đi vắng nhiều nhưng chuyện bố kể thì không thiếu.
Nhớ lần ở Ba Lan năm 1988, bố dẫn hai chị em đi ăn kem ở một quán nhỏ. Một điều kỳ thú nhưng có câu bố nói làm con nhớ " môi trường nào cũng phải thích ứng được". Với câu đó, con tự tin bước vào bất cứ môi trường nào. Khi chuyển từ môi trường này sang môi trường khác, từ nơi này sang nơi khác, từ công việc này sang công việc khác con thấy nhẹ nhàng. Không choáng ngợp trước giàu sang, không ngại ngần trước khó khăn. Dễ thích nghi nên con dễ bắt tay vào cái mới, không cố chấp cái cũ. Và con cảm ơn bố vì điều đó.
Con thấy nhiều lần bố suy tư, lo lắng nhưng chưa mấy khi thấy bố mất bình tĩnh. Con học được rằng mọi việc đến và đi. Bình tĩnh gỡ từng nút thắt sẽ giải quyết được. Trong đời đi làm của con, cũng hiếm khi con mất bình tĩnh dù việc có xấu đến đâu.
Những kỷ niệm với Bố thường nhỏ nhưng lại có sức ảnh hưởng lớn đến tính cách của con cái. Con thích đọc sử, bố kể về dòng họ nhà mình. Có thăng trầm nhưng chưa bao giờ hết tự hào. Con chưa đọc gia phả nhưng nét chính để dạy cháu thì con nhớ. Bố là người đàn ông Việt điển hình😎.
Núi Thái Sơn cao vời vợi nhưng không thể so sánh với công cha. Cha tạo nên và dưỡng dục để có một con người hoàn chỉnh. Núi tuy cao nhưng đơn độc. Cha có phần cô độc vì gánh vác, che chở gia đình.
Ngày của Cha hay bất cứ ngày nào, con chỉ mong bố mạnh khỏe, vui vẻ bên gia đình

Thứ Năm, 9 tháng 6, 2016

Cái không hoàn chỉnh

cái không hoàn chỉnh.
Sáng, đỏ ối một sân cánh phượng sau khách sạn. Chỉ vài dịp trong năm, Nó muốn làm phụ nữ thực sự truyền thống. Ví như mồng năm tháng năm. Nó muốn mình và con cái có cảm nhận một tết Đoan Ngọ như ngày còn bà ngoại.
Là sáng dậy sớm, nhìn mặt trời nuốt 9 hạt đỗ rồi mới rửa mặt mũi, chân tay. Là ăn sáng rượu nếp cái căng mọng ngọt tê lưỡi với hoa quả. Là theo ông thằng hàng xóm đi vặt lá về nấu nước.
Càng ngày Nó càng giản tiện hay đúng hơn là lười. Năm nay thì khỏi "giết sâu bọ" luôn khi nó đang vất vơ ở nơi xa nhà. Đi qua chợ thấy nhiều người chọn mua hoa quả về thắp hương. Quả vải đầu hè mới ửng hồng đôi chỗ chưa thể ngọt thơm. Mật hậu giòn tan chua chát ẩn sau vị ngọt lướt. Những xảo dưa lê, dưa hấu đổ tràn báo hiệu một mùa hè oi ả, nóng rãy đang về. Và tiếng ve rền trong tán phượng. Hè .
Mỗi khi đi đâu vào những dịp lễ cổ truyền, nó nhớ nhà. Dù có thể tự tay chuẩn bị những mâm cỗ đúng cho từng dịp nhưng vẫn muốn về ăn chực bố mẹ. Vì không khí quây quần. Cuộc sống mang nó đi xa, học cách thích nghi với mọi thứ nhưng nghĩ lại những cái vụn vặt truyền thống là vốn rất quý để biết mình là ai.
Cái thành phố đến lạ, ăn rõ cay mà là cay hiểm lâu tan. Cay đến tận mắt, rớm nước. Sáng mồng năm tháng năm, dù ăn sáng bằng đặc sản vùng mà không thấy ngon miệng. Thèm bánh gio chấm mật, thèm quất hồng bì ngọt lịm. Thèm rượu nếp với xôi vò mẹ nấu, chén no trái cây với chè đường
Một tết đoan ngọ không có chăm chút mâm cúng, Nó thấy thiếu quá nhiều..

Thứ Năm, 2 tháng 6, 2016

Về đi em


Về đi em, về khi trời còn nắng.
Trải ươm vàng ngõ nhỏ em đi.
Thành phố mình trải lòng mùa hạ.
Tím bằng lăng ngợp cả phố quen.
Em về đi kẻo lỡ cơn mưa
Mưa mùa hạ dạt dào bong bóng
Phố đợi em, rải vàng hoa điệp.
Em chưa về, hoa nát tội lắm em.
Thoảng thốt thôi phượng đã cuối mùa.
Đỏ rừng rực bùng lên rồi tắt.
Em chưa về, hạ còn níu lửa.
Về đi em kẻo lỡ một mùa.
Về đi em, phố vắng không mùa.
Không có em, gió lùa qua cửa
Bao rực rỡ phố mình vào hạ.
Em chưa về, anh thấy mùa đông.
Về đi em kẻo lỡ một mùa...