Thứ Ba, 31 tháng 1, 2017

Vườn Bà...

Ngày hóa vàng, mấy mâm cơm cúng, vài cô chú về thắp hương tiên tổ. Nhà vắng đi nhiều. Lứa cháu chúng tôi đã có gia đình, một thế hệ mới đã bắt đầu. Bà đi xa mấy năm, chúng tôi cũng lu bu mải miết với cuộc sống. Vườn nhà Bà vẫn xanh. Chỉ chúng tôi ít về... mỗi đợt về lại đủ người này lại thiếu nhà kia.
Thoáng đó, những đứa cháu đuổi nhau trong vườn, la hét giành nhau những trái ổi còi, những dái mít chát xít đã đổi vai làm phụ huynh. Những đứa chắt đã thay cha mẹ chúng làm ồn góc sân ngoài vườn. Vườn nhà bà không rộng, tạp nham trồng rau, mấy cây quả làm quà cho cháu.
Hồi nhỏ, vườn nhà bà là một thế giới kỳ ảo cho đứa bé tôi. Dù ở xóm nhà mình không thiếu vườn để oanh tạc. Nhưng vườn nhà Bà sát ao để bọn cháu ra rình xem con cá đớp chân bèo hay những con nhện nước nghêng ngang. Vườn nhà bà là chỗ bày đủ trò chơi, đào lên lấp xuống. Là những lúc mang rổ hái rau kiểu hái một hỏng hai. Một đứa trèo hái ổi thì vài đứa đứng chỉ chỏ, tranh nhau.
Vườn nhà Bà đã đổi thành vườn nhà Cụ. Rau vẫn xanh, chỉ vắng bóng Bà ra vào... Trái vẫn thơm chỉ không còn mấy dịp cháu chắt tranh nhau. Cứ âm thầm chín rồi rụng đầy vườn. Thế hệ con chúng tôi cũng không còn thấy sự hấp dẫn của vườn xanh rười rượi với nhũng bí mật nho nhỏ..
Vườn Bà vẫn xanh... mà nhà ngày một vắng.

Thứ Sáu, 27 tháng 1, 2017

Ai đưa xuân về nhà.


Những ngày cuối năm hối hả, tất bật chen lấn. Tôi cũng ngược xuôi vì công việc nhưng ân thưởng là cơ hội ngắm nhìn những sắc thái xuân. 
Mùa Tết phương nam, sắc vàng chủ đạo. Nắng vàng, mai vàng, cúc vàng, mào gà vạn thọ vàng... chói chang, lồ lộ .. những người con xa quê vội vã, chen lấn để kịp về nhà với gia đình. Đường đông kẹt cứng, tôi tránh nỗi buồn bằng việc ngắm những sắc hoa lướt trên phố. Giữa trung tâm sài gòn một ông cụ râu bạc ngồi đánh bộ lưu hương. Thoáng thấy mùi trầm lặng lẽ..
Hà nội đất chật người đông. Đào hồng các phố, nhộn nhịp bán mua. Những bó dơn , thược dược các màu tha thiết trong cái rét se se. Tôi băng qua phố, lưỡng lự muốn đi theo những cánh hoa đào, muốn ôm trọn những mùi hoa, mùi mứt gừng nhà ai đang sên.
Chuyến xe cuối năm, tôi mệt lả vì thiếu ngủ nhưng cách người phụ nữ nhiều tuổi nâng niu cành đào làm tôi thấy thư thái. Hoa đâu có thiếu nhưng sự trân trọng hoa thì không thật nhiều như cũ. Mưa xuân lớp lớp trên ruộng hoa. Xuân về.
Về nhà là đi mua sắm cho cái Tết gia đình, những ánh mât thẫn thờ của những người bán bên những chậu hoa chưa có người mua. Dường như xuân xa lắm...
Tết rồi. .ai kịp đưa xuân về nhà... cho tiếng cười trẻ thơ lảnh lót ... mùi bánh chưng sôi lục bục thơm ngát
Xuân mang yên lành ....

Chủ Nhật, 22 tháng 1, 2017

Về nhà với Bu...



Con gái cái bòn, chuyến công tác ghé về nhà thăm bố mẹ. Về nhà bố mẹ, nơi góc nhỏ thanh xuân vẫn nằm im lìm đâu đó.
Là cảm giác lượn qua lại trong nhà, bốc nếm những thứ rơi vào mắt. Là sự sung sướng cuộn tròn vào giấc ngủ bù cho sự thiếu ngủ mấy ngày đi như đánh trận.
Thỉnh thoảng mới về nhà, chân đi, lượn suốt.
Về nhà bố mẹ, là về với cảm giác được nuông chiều, thong thả của đứa được chiều. Về nhà bố mẹ chẳng mang gì vẫn được mẹ chuẩn bị đủ quần áo trong mọi trường hợp. Muốn ăn gì cũng được mỗi tội ăn là thứ mình ít thèm nhất.
Nằm dụi đầu vào vai áo mẹ, mùi Mẹ ấm áp. Những câu chuyện vụn vặt, linh tinh của những người phụ nữ dù thế hệ nào vẫn muôn thủa thế. Bố gầy đi nhiều mà lo toan vẫn nặng. Nói chuyện với bố, những trăn trở vẫn nhiều. Con cái có hiếu nhất là lo cuộc sống của mình an bình, bớt suy tư cho cha mẹ.
Ngồi ngắm bố mẹ, đi quanh nhà tìm sách. Cái thanh tân của mình vẫn lẩn khuất trong nhà. Những cái mơ mộng vẫn treo đâu đó. Những cái vớ vẩn linh tinh son trẻ ấy vẫn là nguồn cảm hứng dù nhỏ nhưng chưa bao giờ tắt trong người đàn bà - trẻ con lớn tuổi.
Vẫn may mắn khi về nhà có bố mẹ, dù chỉ là chốc lát thấy bình an rồi lại cuốn đi với những cái đời thường ...
Về nhà kiểu gì cũng có quà:)).

Thứ Năm, 19 tháng 1, 2017

Ừa Tết về

Sau mấy ngày đi quần quật, mệt đến mức không ngủ được. Nằm lẩm nhẩm ờ tết về ...
Tết về trên những lá bàng đỏ ối dọc đường nhìn thấy. Lá bàng đỏ trong nắng phương nam. Rực rỡ mà thiếu màu da diết bừng cháy chiều đông xám.
Tết về, những chậu cúc vàng , mai vàng, vạn thọ .. vàng bắt đầu theo xe xuống phố. Nhìn những thùng xe lắc lư toàn màu vàng, bỗng thấy mình đang đọc văn Hồ Biểu Chánh, Hồ Sỹ An. Những câu văn tả chân thực sống động đến độ có thể cầm nắm được. Nó nhớ chợ hoa trong tiết lạnh giá, những sắc hồng của đào, đỏ sâu của hồng nhung.. rạng rỡ thanh tao như môi con gái.
Tết về, chợ độ nửa tháng nay bắt đầu đầy củ kiệu, đầy tôm khô. Mùi kiệu hăng ngọt, đổ tràn trắng. Tôm khô đỏ cam tương phản. Nó thích chợ lắm. Thích màu xanh non rượt của những hàng rau mùa đông. Những gánh hành già hăng xè. Lão nhà nó thích món hành tươi trộn xổi. Nó thèm thảnh thơi làm người đàn bà chân chỉ. Ung dung vun vén, bày vẽ nọ kia cho cái Tết ấm áp.
Tết về, râm ran câu hỏi " có về ăn Tết không" ? Có vậy mà nhớ nhà. Nhớ mùa đông trời chóng tối, cả nhà quây quần bữa cơm nóng giản đơn. Uhm Tết....
Mai lại đi, vẫn miên man để Tết đợi thêm ngày...
Tết .....