Thứ Hai, 27 tháng 8, 2012

Cho một ngày rất Thu

       Cái ào ạt dữ dội của cơn mưa tối qua đấy cái oi nồng , bức bối đi mất. Cái se lạnh của lúc ngả đêm về sáng chợt giật mình tỉnh giấc. Đêm thu quá nỗi dịu êm, dịu êm đến độ không ngủ lại được, cứ thả mình chìm vào cảm giác lâng lâng, mát mẻ.
        Vậy là Thu. Cái se lạnh khi trời mới hửng ôm lấy mình, một cái rùng mình thật nhẹ chào ngày mới. Xoa tay lên mặt, làn da thiếu phụ dường như khô hơn một chút, đôi môi cũng ram ráp xíu. Uhm, thu hanh hao mà người thiếu phụ đâu thể còn cái mịn màng, nõn nà của thời con gái.
       Một sáng thu thư nhàn trong quán cà phê nhỏ, dường như mình đã bị bỏ bùa bởi cái màu đỏ căng đầy của những trái hồng trên vai người bán rong. Không sao dứt mắt ra được, những trái hồng chín mọng, đỏ tha thiết, mượt mà trong nắng, hứa hẹn những thơm những ngọt cho người. Những mẻ cốm xanh dịu, những nải chuối trứng quốc,những quả na hé mắt... - những thức quà của mùa thu. Biết bao nhiêu nắng hạ được gom nhặt để tạo nên những ngọt lành, những mùi hương dân giã mà quyến luyến. Cái hạnh phúc nhỏ nhoi của người phụ nữ được tự tay lựa chọn những món quà đúng mùa để thắp hưởng sau cùng gia đình thụ lộc. Mình thích những sáng thu nhàn tản như thế. Được chìm trong nắng để ngắm dòng thời gian thật chậm.
     Thu là nắng. Nắng thu ong óng như những phiến mật vàng. Nắng thu đẹp, cái đẹp của sự đủ đầy, của ngọt ngào, của đôi má bé thơ hanh hồng. Không gay gắt như nắng hạ, nắng thu hanh hanh. Cái hanh giòn làm ngọt trái hồng, làm rám trái bưởi, làm người chợt thấy nôn nao vì một điều gì đó.Nắng thu cũng đỏng đảnh lắm, lúc vẫn chói chang làm người ta ngần ngại, lúc lại mời gọi đến mức chỉ muốn nhao ra cho nắng chạm vào người.
      Lá me đổ vàng theo từng cơn gió. Mùa thu, mình thích nhất là gió. Gió thu chưa đủ lạnh để cần áo rét, cũng không phóng khoáng như gió mùa hè. Gió thu như chiếc khăn lụa mỏng, thật mềm, thật nhẹ. Nó chênh chao, nó ve vuốt làm những tâm hồn chai sạn nhất cũng thấy những phút giây chùng lòng. Mình thích gió thu vì gió thu có lẽ là giàu có - giàu có về mùi. Mùi hoa sữa thoảng qua, mùi nồng nàn của những trái ổi, mùi thơm hơi hắc của cúc vàng, mùi ngái của cỏ già...gió Thu mang đầy những mùi hương đấy, len loi vào tâm thức, đánh thức những góc sâu nhất của mỗi con người.
            Mình ghét sự ẩm ướt, nhưng dường như sự ẩm ướt của mùa thu lại là điều quá hợp lý. Cái hanh của nắng, cái khô của gió cần sự ẩm ướt dăng dăng của mưa thu để cân bằng. Mưa thu rả rích, tự nó phả vào không gian một thứ gia vị gì đó khiến không gian mờ ảo và lòng người cô liêu hơn. Mưa rỉ rả gợi cho những suy tư, những cảm xúc rất giản dị mà sâu lắng.
           Cái thất thường của thời tiết, thu làm cho mình nghĩ một cô gái đỏng đảnh, vừa muốn người ta chú ý đến mình vừa muốn xua người khác ra. Mình là người rạch ròi, mình không thích tất cả những cái nửa vời. Duy chỉ có Thu là ngoại lệ. Mình thích cái nửa vời của thu vì nó đẹp, nó dịu dàng, nó làm những góc sâu nhất của con người trở nên rung động. Dường như Thu làm người ta suy tư nhiều hơn, dễ thấy mong manh hơn, "vớ vẩn" hơn, nôn nao hơn về một điều gì không rõ. Những cái bất chợt của mùa thu làm ta thấy yếu đuối hơn, thấy cần một vòng tay chia sẻ, một bờ môi chạm khẽ. Thế nên Thu mới là khởi đầu mùa cưới, mùa người thấy cần nhau. Có gì ấm hơn, khi bước về từ làn mưa rây rây se sắt, mâm cơm gia đình nóng đang chờ quây tụ đủ mọi người. Dù không đói cũng thấy suýt xoa thèm, thèm cái đầm ấm sum vầy sau một ngày mệt nhọc. Người thiếu phụ đã thu bớt áo hè, bỏ thêm những chiếc áo dài tay, những áo khoác mỏng; đã xăm xắn đổi dần những món ăn trên bàn cho phù hợp với thời tiết để thêm ngon miệng cho những người thân yêu nhất. Thu gần gũi như cái thức giấc rất bản năng để hạ quạt hay đắp cái chăn mỏng cho con ngon giấc, một cái trở mình rất nhẹ trong đêm.
       Khi ta cảm nhận được mình đang sở hữu, đang tận hưởng một mùa thì mùa đó đang trôi vào xa lắm. Thu đến nhẹ nhàng và ra đi cũng lặng lẽ. Dường như mới ngoái đầu lại nhìn mùa hạ thì quay lại thu đã đi hơn nửa. Giữa cái hối hả, chợt một chiếc lá vàng chao nghiêng, mỉm cười " Chào Thu".

Thứ Năm, 9 tháng 8, 2012

Holdhand Day

May mà trời mưa nên em chạy về văn phòng muộn cũng chả ai để ý. May mà trời mưa nên chả ai biết mắt em ướt lệ hay ướt mưa. May mà trời mưa sếp em đến muộn nên em có đủ thời gian để thu xếp mọi chuyện về nguyên như cũ. May mà trời mưa để em lãng đãng qua cửa sổ văn phòng. Những ngày mệt mỏi, mệt đến mức chỉ muốn nhắm mắt chìm xuống, ngủ. Tài thế, chả làm cái gì nặng mà lúc nào người cũng rũ ra mệt mỏi. Bà chị phòng bên bảo máu lên não chậm. Khéo thế thật. Mệt đến nhão cả người
        Lần đầu tiên nghe thấy ngày nắm tay. Bà con trên mạng, chém ào ào cái ngày này. Mình chả góp được câu gì . Ngày nắm tay, hay nhỉ ? Đã có lần mình viết bài về cái nắm tay, lâu lâu rồi. Những lúc mệt mỏi, down toàn bộ như những lúc này mình muốn có một cái nắm tay thật chặt.Cái nắm tay thật chặt của ai đó để tiếp thêm sức mạnh, để mình có thể được yếu đuối, được che chở.
         Có những khoảng trống sẽ được lấp đầy, có những lo sợ sẽ được xua đi khi có cái nắm tay thực sự ấm áp. Có phải yếu đuối là bản năng của con người. chỉ là cố gắng sống và phủ lên nó những lớp áo khác. Tự nhận rằng mình rất hèn nhưng mình thấy sợ khi phải bộc lộ những cái yếu đuối cho những người xa lạ. Cảm giác thấy không an toàn nên số người chơi được và chịu được mình cũng cỡ đầu ngón tay là nhiều. Có lẽ giờ mình lại dễ nghiêng long trước một bàn tay nắm chặt, nghiêng trước cảm giác ấm áp và bình yên hơn là nghiêng trước một vật chất nào đó. Ngày Nắm Tay, mình nghĩ có vô số người tự nhủ rằng mình thật may mắn có một bàn tay luôn bên mình và cũng có rất nhiều người thấy trống vắng một bàn tay.
          Có ai muốn được nắm tay thật chặt không nhỉ???
                   
Cái nắm tay nhiệm màu
Lần đầu tiên anh nắm tay em
Bàn tay ngượng ngùng trong bàn tay nóng hổi
Những lời yêu thương còn rụt rè chưa dám nói
Tiếng nhạc êm ái nghe rất lạ
Em hỏi anh điều đó nghĩa là gì?

Ta bên nhau nhìn những mùa thu đi
Anh nắm tay em sóng đôi trong công viên dạo bước
Nắm tay em băng qua con đường người xe nườm nượp
Anh nắm tay em…
Như mọi khi…

Cũng đôi lần
Anh nắm tay nhưng chẳng nói chi
Mạnh mẽ, dịu dàng, nhẹ nhàng, cháy bỏng
Những ngón tay cũng dường như say đắm
Quấn quýt hoài nắm mãi không buông
Anh nắm tay em trong cả nỗi buồn…cả nước mắt
Cả nỗi đau
Cả khi em tức giận
Anh đều nắm tay em thật chặt

Cái nắm tay nhiệm màu,
Rồi như thế ta yêu nhau…
(ST)

Thứ Tư, 8 tháng 8, 2012

Đêm mưa.

        Mưa ào ào sau những oi ả, bức bối. Mùa bão có khác, mùa không bình yên. Đêm lại mưa, mưa dạt dào quất lên tường, giật tung cánh cửa sổ.
      Định thưởng cho mình một tối với sở thích. Một buổi tối rảnh rỗi mà không " hai ly, ba ly, ly rưỡi" với con.  Ý tưởng về một buổi tối nhâm nhi trà nóng, đọc sách bị phá sản. Lý do thì rất trời ơi, toàn bộ đợt sách mới mua đều để ở văn phòng. Chán cái đầu thế. Chả biết không có mẹ con có học không hay lại tối mai bò ra với bài nhỉ.
        Tháng 7 nhiều mưa thật. Ngồi hờ hững chuyển kênh ti vi mà chả thấy có gì làm mình hứng thú. Cái cảnh con mèo nhảy lên đùi nằm tự dưng mình nghĩ " y chang gái già". Mà mình già rồi còn gì nữa nhỉ. Chán, tắt đèn, ôm cốc trà nóng nghe mưa rơi, chìm trong bóng tối. Tiếng mưa thật lạ. Rào rào rồi nhưng thủ thỉ. Có những cái mơ hồ làm mình chơi vơi, mưa như đưa mình rơi vào một nơi không định. Những mệt mỏi tan dần....
         Có một câu hỏi mình tránh trả lời nhiều lần " Nên làm gì vào những tối rảnh rỗi?". Sau những cái bận rỗi của công việc, của chăm và dạy con dường như những tối rảnh rỗi lại trở nên trống. Giờ mình cũng ngại đi ra đường buổi tối nếu không có việc gì. Mình lười đi nhiều. Tự  dưng nghĩ nếu vài năm nữa, con gái lớn hơn, những buổi tối rảnh sẽ nhiều hơn thì làm cái gì nhỉ? Dở trò bày vẽ nấu nướng, lam bánh trái cũng hay nhưng nấu xong thì ai ăn cho hết ? Mấy cái may vá, thêu thùa, mình cực kỳ ngưỡng mộ nhưng không đủ kiên nhẫn để ngồi làm.
        Trời vẫn mưa. Hôm qua con gái nói một câu" Mẹ cứ đi chơi đi, Con ở nhà cũng được". Nhận ra một điều con gái đã trưởng thành hơn một chút; con biết quan sát và suy nghĩ cho người khác hơn. Sướng âm ỉ vì điều này. Có lẽ mẹ cũng cần điều chỉnh cuộc sống của mình thật.
         " Mưa vẫn giăng ngoài phố", thấy bí bức muốn xách ô ra phố điên một chút. Lâu lắm rồi không lang thang trong mưa. Uh lâu đến là lâu, từ thời đại học cơ mà. Nghĩ đến việc triển khai xây nhà. Nếu vừa triển khai mà kèm cùng việc đưa đón, kèm con học thế này mình khó có đủ sức mà lo hết. Tập trung vào rèn nết học cho con trước đã. Giữa kỳ hai của con rồi tính đến triển khai. Nghĩ đến là thấy cơ man việc, đau đầu. AQ rồi mọi việc sẽ ổn.
         Đang tận hưởng cảm giác thả lỏng tâm trí thì một giọng karaoke khê nồng chát chúa của ông hàng xóm, mọi suy nghĩ hay cảm hứng đều đứt cái phựt. Không ngủ được, có lẽ thay ly trà bằng một ly cocktail nhỉ. Những mùi vị biến đổi của cocktail sẽ xua bớt cái trống rỗng, nhâm nhi với một quyển sách cũ nào đó. Nghe " Kiss the rain", xuống bếp pha cho mình một ly cocktail, chọn một quyển sách... Đêm mưa ....

Thứ Ba, 7 tháng 8, 2012

Xả stress

STRESS. STRESS. dạo này mình stress kinh khủng. Oải không chịu nổi nữa. Quá nhiều thứ ép mình lại, đầu óc muốn nổ tung ra. Nói cho khách quan cũng là do mình nữa. Nhưng dù cái gì thì cũng đến lúc không chịu nổi nữa, vất đấy mà đi. Giảm bớt ra để còn lấy chỗ nhồi stress khác vào nữa chứ.
        Thế là một ngày lang thang không chủ định. Dẹp tất cả ra khỏi đầu : những mệt mỏi do con cái, công việc, những cuộc nói chuyện nghiêm túc. Một ngày trống rỗng. Chỉ lang thang và giữ cho đầu óc mình trống rỗng. Cảm ơn người bạn đã chịu trận vì cơn xả stress của tôi. Cảm ơn bạn đã đem lại cảm giác rất phụ nữ cho tôi, cảm giác được nuông chiều.
                        
                                                                  
          
                                                                         

     
                                                      
Cho một ngày thấy mình đã già đi, mệt mỏi đi... Ôi stress ta ghét mi.