Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2014

Viết cho con gái

Hôm nay mẹ rất bực mình. Vì con. Và mẹ chọn cách viết ra cho con đọc.
Đoan Uyên - tám tuổi không phải là bé cũng chưa phải là lớn; nhưng đó là giai đoạn hình thành tính cách bền vững sau này. Mẹ chưa bao giờ yêu cầu con phải học giỏi, phải đạt điểm cao, phải đứng đầu lớp... Mẹ không mong muốn điều đấy. Điều mẹ muốn là con đừng sợ học, sợ tìm tòi, sợ khám phá và sợ thử nghiệm. Con biết đấy, việc mở đáp án ra chép đối với mẹ là một sự lười suy nghĩ hay nặng hơn là ăn cắp. Con hiểu từ bé rằng ăn cắp là một điều rất xấu. Và cái xấu phải được loại trừ ngay khi mới chớm hình thành.
Con gái ạ.
Điểm số chỉ là con số, nó chưa nói lên điều gì và mẹ không quá quan tâm đến điều đó. Mẹ không ép con phải học đủ thứ; mẹ chỉ hỏi còn nếu con không muốn, mẹ cũng thấy OK. Nhưng chép bài, không chịu suy nghĩ lại là hành vi , mà hành vi sẽ nói lên con người. Mẹ cũng biết là con muốn xong bài, để chơi. Bài không khó, đây là bài mẹ giao thêm nhưng con lại dùng việc lấy kiến thức của người khác để đối phó thì làm sao mẹ vui được. Nếu tập trung chắc chỗ bài ấy không quá nửa tiếng con làm xong. Mẹ biết con sẽ nói gì, đưa ra lý do gì nhưng những lý do đó mẹ không chấp nhận vì nó là bao biện cho việc lười suy nghĩ. Thật không vui con ạ. Mẹ từng là trẻ con, mẹ không chăm học khi ở tầm tuổi con. Mẹ cũng nghịch hơn con rất nhiều nhưng mẹ chưa bao giờ không làm đủ bài hay chép bài của người khác.
Đoan Uyên ạ.
Để có một tâm hồn đẹp; một nhân cách tốt, con người phải học cách sống đàng hoàng. Nếu chép bài là một hành vi ăn cắp, ăn cắp kiến thức thì con sẽ có gì trong đầu? Và nếu tiếp tục như vậy, con sẽ không có cảm giác sai trái nữa , từ cái sai này sẽ dẫn đến cái sai khác. Từ sự lén lút trong hành động sẽ thành thói quen lén lút. Và con gái mẹ - là cô bé trong sáng, xinh xắn sẽ có những hành vi xấu. Con có thích thế không? Chắc chắn là không.
Bé thương.
Cái sai hôm nay là cái sai tức thời nhưng mẹ muốn nó chấm dứt ngay lập tức. Con biết những gì mẹ đã nói, không lặp lại quá nhiều nhưng những gì mẹ nói là mẹ làm, Hãy là cô bé trung thực - nhất là trung thực với chính mình.
Mẹ yêu con.

Thứ Năm, 23 tháng 10, 2014

sách biếu

lạ. Viết về một người có thật, những con người bình dị thực sự là rất khó – khó vì không có những cao trào, chi tiết để thành điểm nhấn cho truyện. Và với cảm quan của người đọc sách lâu thì cuốn này viết chưa sâu khi tác giả cố gắng thu tóm quá nhiều những vấn đề, nhiều khía cạnh vào dạng truyện ngắn.
Đọc những gì viết về bố về mẹ, cảm giác thật lạ lẫm – vẫn là bố , mẹ nhưng có những phần đời mình chưa biết, chưa hiểu. Nhưng đọc nó lại làm thêm suy nghĩ về bố mẹ, thêm yêu kính gia đình. Những dòng viết về thời đi học của bố mẹ gợi cho mình cảm giác đọc trộm nhật ký và thư tình của bố mẹ. Độ hơn chục năm trước, mình tình cờ tìm được nhật ký của bố, ảnh và thư bố mẹ gửi cho nhau những năm xa cách. Hý hửng mang khoe mẹ thì bị mẹ thu lại và đến bây giờ vẫn lục chưa ra =)). Mình lúc đó chưa yêu nhưng âm thầm ngưỡng mộ tình cảm của hai người ở xa rất xa nhau. Đến khi va vấp nhiều trong cuộc sống thì mình càng ngưỡng mộ. Thăng trầm đủ cả, giận hờn lân ngọt ngào đều có nhưng sự kết nối, lòng tin của bố mẹ dành cho nhau chưa bao giờ suy giảm. Nếu Bố đi vắng, mẹ sửa soạn từng ly từng tý, bồn chồn đến lúc bố về. Dù bố đi công tác liên miên. Nếu mẹ đi vắng thì dù con gái có chu đáo đến đâu bố vẫn ăn không ngon miệng, bần thần vào ra. Mẹ là người kín đáo, nền nã . Bố là người trực tính có phần sắc sảo khi nhìn nhận vấn đề. Ở tình cảm của bố mẹ toát lên sự chắc chắn, chia sẻ, thấu hiểu , tương trợ và ủng hộ. Bố mẹ bổ sung cho nhau và tạo nên vòng tròn che chở, nuôi dưỡng mấy chị em. Những bươn chải, những vất vả của bố mẹ; định hướng gia đình đã làm nền tảng cho mấy chị em con khôn lớn.
Cũng đã muộn, gấp sách lại thấy mình may mắn được là con bố mẹ . Vẫn có bố mẹ để được về ăn hại những lúc vui buồn… Còn cái may mắn nào hơn thế...

Thứ Tư, 1 tháng 10, 2014

Tháng 10

Tháng 10 rồi có chút mùa rơi
Hương hoa sữa thoáng qua đâu đó
Tháng đậm những ngọt ngào hò hẹn
Tháng dịu dàng ngọt nắng ban trưa.
Tháng 10 rồi, anh có thấy không?
Se se sớm, sương đọng màu của cỏ
Vuốt nhẹ tay, mùi đêm còn vương lại
Ấp nồng nàn, trong sắc đỏ bình minh.
Tháng 10 rồi, tôi nhớ không tôi?
Vàng cơm nguội, vàng chiều ươm nắng
Vàng dại khờ một tôi nông nổi
Ngọt yêu thương nhẹ lá rơi nghiêng.
Tháng 10 rồi, thu cũng muốn đi
Đông chưa sang nên dở mùa thương nhớ.
Mùa giao mùa dùng dằng chẳng nỡ
Để tháng 10 rơi mãi .. chơi vơi...