Thứ Ba, 11 tháng 2, 2014

Mua Xuan


Những ngày sau Tết, trời đột ngột trở lại những ngày da diết lạnh. Lạnh cóng tay lạnh làm con người lười biếng chỉ muốn quanh quẩn trong nhà. Trước lạnh là mưa, thứ mưa xuân bùi bụi lâm thâm. Có lẽ cái thứ mưa này làm nao lòng bất kì ngườicon xa xứ nào. Mưa mà như bụi nước lất phất, lây rây trong không gian. Thứ đặc sản thời tiết này khó có thẻ gặp lại những nơi khác ngoài miền Bắc. Có phải vì thế Xuân nơi này thi vị, diu dàng hơn.
Uhm, mưa bụi không dữ dội ạt ào như những cơn mưa mùa hạ, chỉ âm thầmđậu trên áo, trên tóc. Cùng với những cánh đào lả tả, những lộc non từ những cành cây khẳng khiu, mưa bụi mang xuân chạm vào trái tim của những kẻ dửng dưng với thay đổi đất trời.
Mưa bụi lật phất, chợt nghĩ rằng sao mưa bụi giống như nụ cười của lúc chớm dậy thì. E ấp, lúng túng, trong sáng. Với cá nhân mình mưa bụi như nét duyên của người con gái mặn mà. Cảnh vật bình thường chỉ qua làn mưa bụi đã thấy mềm mại, thi vị hơn. Thích cái nhẹ nhàng của mưa bụi, những hạt mưa mỏng đến nao lòng, chao trong gió. Có lẽ mưa xuân êm như cánh hoa xoan, nở lặng lẽ trong chiều vắng. Tim tím hòa cùng màu của mưa, mùi thơm yên ả đến mức như có như không. Mưa bụi – hoa xoan, thanh khiết đến nao lòng trong buổi chiều tháng giêng. Mưa bụi lần vào hoa, hoa lẫn vào mưa tạo thành sương khói la dà. Mưa xuân gọi cây đâm chồi nảy lộc, để tâm hồn người để mềm lại, để thấy mình trẻ lại dù chỉ là khoảng khắc. Những lễ hội tháng giêng, những cơn mưa bụi êm êm, lòng người đi xa có thấy nhớ không? Có nhớ những ngày thanh xuân, cùng bạn bè hết Yên Tử , Cửa Ông rồi Yên phụ, Bà Đế… du xuân trong cái náo nức của tuổi trẻ mà chưa vướng bận cầu xin điều gì. Những ước mơ trong sáng, nhẹ tênh như những hạt mưa xuân mong manh có còn ở lại trong bạn trong tôi ? Có giọt mưa nào đậu lại trên môi, mang cho tôi vị ngọt thoáng qua của những ngày thiếu nữ. Mưa vẫn dịu dàng, mưa không mang cái lạnh chỉ mang lại cảm giác khẽ rưng rưng. Rưng rưng vì cảm xúc, vì cái đẹp và vì cái thời ngọt như mưa ấy…
Mưa bụi lây phây, gió mơn man đùa chiếc khăn mỏng. trời buông xám bạc; thấy mình dịu dàng, nhẹ nhõm khi bước chân ra khỏi cổng chùa. Hoa xoan rơi đầy đất, nụ cười rơi trên môi. Nam mô a di đà , Mưa xuân ướt cả câu kinh , khiến nó cứ trầm lan dài mãi…