Thứ Hai, 31 tháng 7, 2017

Là Nhà

Nhà là nơi ai cũng muốn trở về sau mỗi ngày bận rộn. Là sự quây quần, yêu thương sau những tất tả bon chen. Với nó nhà không nhất thiết là to, mà phải ấm. Ấm bằng những điều nhỏ nhặt thường ngày. Full house không bằng đồ mua được mà bằng những chăm chút của mỗi thành viên.
Nó lắng nghe những âm thanh của nhà. Chúng tôi làm quen với nhau khi Bố con nhà nó đã chìm vào giấc ngủ. Bố tụi trẻ mệt bã sau những ngày lu bu. Tội Béo. Vụ nhà cửa sửa sang một tay Béo làm. Việc của vợ có tí ti. Tối ngồi nói chuyện bảo Béo " em có mỗi việc là câu anh còn lại anh lo ))". Mình thua xa lão ấy khoản tỷ mỷ và khéo tay.
Nhà gấu gần với sự ổn định thêm chút nữa. Mọi việc còn lộn xộn nhưng dần dần mọi việc sẽ ổn thôi. Nhà vẫn cần thêm những chi tiết nhỏ mang dấu ấn riêng. Cần những mảng xanh ngọt ngào thư thái. Cần những điều xinh xinh với những nụ cười. Một chương mới bắt đầu.

Thứ Hai, 24 tháng 7, 2017

Ổn định.

Tặng một người bạn 

Cái tuổi lưng chừng trung niên, chúng tôi bắt đầu suy tư nhiều hơn, lăn tăn nhiều hơn về ổn định. Thế hệ chúng tôi lớn bằng kỳ vọng ổn định của cha mẹ. Không lạ vì sau bao năm chiến tranh, đói kém thế hệ cha mẹ chúng tôi gửi hy vọng vào chúng tôi với cuộc sống ổn định. Ổn định theo nghĩa là có vợ có chồng, có công việc, con cái, có nhà cửa yên một chỗ ) rồi túc tắc sống. Cuộc sống không nhiều kỳ vọng thậm chí buồn tẻ nhưng ổn định.
Thế hệ chúng tôi loay hoay với những thay đổi chóng mặt của cuộc sống từ sau mở cửa. Là lớp lao động đầu tiên đón sự chi phối của kinh tế thị trường, chúng tôi là khối mâu thuẫn, vật vã tìm đường cho chính mình.
Nhìn trên status, tôi đoán bạn phân vân dữ dội về cuộc sống của mình. Lâu rồi, nói chuyện với bố, bố bảo " cuộc sống hết chuyện này thì sẽ có chuyện khác tới". Vậy đó, với tôi ổn định là khái niệm cực kỳ tương đối, nên lúc nào tôi cũng thấy ổn. Bạn biết mà, cuộc sống của mình biến động như nhịp tim ấy. Tôi coi nhà cửa, tiền bạc rất nhẹ vì chúng đến và đi. Chồng, cha mẹ, con cái, anh chị em... là điều quý giá vô song nhưng lại là ngoại thân. Đáng tiếc phải không bạn. Vì chúng ta thực chất chỉ có chính mình, khóc cười cũng là mình mà thôi.
Ổn định của mình là sự cân bằng nội tâm, yêu nghĩ và sống cho mình để có thể yêu thương trọn vẹn mọi điều khác. Chấp nhận mọi biến cố, giải quyết mọi việc dựa vào thực lực của mình không bao giờ là việc dễ dàng. Những điều không kiểm soát được thì nương theo nó mà đi. Luôn có một lựa chọn nếu nhìn sâu vào mình...
Ổn định với mình là vậy thôi.
Cuộc đời ngắn lắm... nghĩ nghiều làm gì... An lành nha bạn của tôi.

Thứ Tư, 19 tháng 7, 2017

Nỗi buồn đô thị

Dạo này người trẻ xung quanh tôi thường kêu buồn. Những người lỡ cỡ tuổi cũng hay thở dài hơn. Người nhiều tuổi hay nhìn hiu hắt. 
Có điều gì đó xung quanh những người thị dân tất bật. 
Cái vòng quay đua cơm áo ngột ngạt để kiếm sống chật hẹp khiến những ước mơ nhỏ bé dần, có khi còn lụi tàn không hay biết.
Lão chồng mình thỉnh thoảng ngồi suy tư. Mình biết lão buồn vì chưa thích nghi hoàn toàn. Những di dân từ nông thôn ra thành thị, từ nơi nọ sang nơi kia thường bị cảm giác chống chếnh do khác biệt văn hóa. Họ buộc phải xoay xở thích nghi. Có thành công và có thất bại. Khi nghĩ về những thứ chưa thể có, chúng luôn lung linh. Khi nhìn vào thực tế sát sườn lại nhiều sắc nhọn, thậm chí đau đớn. Mình ở đâu?
Tôi hay tự hỏi người trẻ buồn gì? Buồn vì chưa khẳng định mình hay vì không biết mình muốn gì? Tôi tự hỏi những người lỡ cỡ tuổi mình có buồn không? Hay bận rộn quá quên cả buồn vui. Lâu rồi, tôi không cảm thấy buồn. Cáu có nhưng buồn thì không. Tự hỏi lòng mình đạt đến cảnh giới nào mà thờ ơ. Mọi việc gói gọn hợp lý hay không ? 
Nỗi buồn của những người thị dân thường bé xíu nhưng dai dẳng, lẩn khuất sau vô vàn công lên việc xuống. Nó ở đâu đó chui ra vào lúc mong manh nhất, nhói cái rồi lại đi. Nó ở đâu và lại đi đâu để ta hoang hoải giật mình???