Thứ Tư, 19 tháng 7, 2017

Nỗi buồn đô thị

Dạo này người trẻ xung quanh tôi thường kêu buồn. Những người lỡ cỡ tuổi cũng hay thở dài hơn. Người nhiều tuổi hay nhìn hiu hắt. 
Có điều gì đó xung quanh những người thị dân tất bật. 
Cái vòng quay đua cơm áo ngột ngạt để kiếm sống chật hẹp khiến những ước mơ nhỏ bé dần, có khi còn lụi tàn không hay biết.
Lão chồng mình thỉnh thoảng ngồi suy tư. Mình biết lão buồn vì chưa thích nghi hoàn toàn. Những di dân từ nông thôn ra thành thị, từ nơi nọ sang nơi kia thường bị cảm giác chống chếnh do khác biệt văn hóa. Họ buộc phải xoay xở thích nghi. Có thành công và có thất bại. Khi nghĩ về những thứ chưa thể có, chúng luôn lung linh. Khi nhìn vào thực tế sát sườn lại nhiều sắc nhọn, thậm chí đau đớn. Mình ở đâu?
Tôi hay tự hỏi người trẻ buồn gì? Buồn vì chưa khẳng định mình hay vì không biết mình muốn gì? Tôi tự hỏi những người lỡ cỡ tuổi mình có buồn không? Hay bận rộn quá quên cả buồn vui. Lâu rồi, tôi không cảm thấy buồn. Cáu có nhưng buồn thì không. Tự hỏi lòng mình đạt đến cảnh giới nào mà thờ ơ. Mọi việc gói gọn hợp lý hay không ? 
Nỗi buồn của những người thị dân thường bé xíu nhưng dai dẳng, lẩn khuất sau vô vàn công lên việc xuống. Nó ở đâu đó chui ra vào lúc mong manh nhất, nhói cái rồi lại đi. Nó ở đâu và lại đi đâu để ta hoang hoải giật mình???

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét