Thứ Năm, 29 tháng 9, 2011

Màu thời gian

                                           Bảng màu muôn sắc
                                           Muốn vẽ thời gian
                                           Xanh non thơ bé
                                           "Như búp trên cành"

                                          Đỏ màu hoa phượng
                                          Nụ cười thanh tân
                                          Tím nghiêng nỗi nhớ
                                          Nồng nàn chiều buông.

                                          Tô màu thời gian
                                           Bằng màu nhàn nhạt
                                           Cạn cả ước mơ
                                           Mong manh hy vọng.

                                           Rạch ngang ký ức
                                           Nhát màu lạh băng
                                           Nỗi đau đã cạn
                                           Nhuốm màu xám đen.

                                           Bảng màu muôn sắc
                                           Đỏ, vàng, tím, xanh...
                                           Thời gian chẳng thể
                                           Là một màu đơn......



Thứ Tư, 28 tháng 9, 2011

Tự họa

Tự hoạ mình
      Nhìn vào gương
      Cái nhìn mệt mỏi
      Rạn nét chân chim.

      Họa bản thân
      Một nụ cười
      Tươi roi rói
      Nhẹ tênh.

      Vẽ chính mình
      Nét thời gian
      Đong trong mắt
      Đọng trên môi.

      Làm sao vẽ
      Gánh âu lo
      Đang đầy ắp
      Buồn ngẩn ngơ

      Hoạ làm sao
      Trái tim nóng
       Đầy trở trăn
       Khát khao đập.

      Làm sao vẽ
      Được chính mình
      Khi trong gương
      Quá nhiều phản chiếu.
                      

Thứ Tư, 21 tháng 9, 2011

Đêm

Xin phép chị Songthao cho em được cọp bài thơ này từ blog của chị nhé :

"Triết Lý Khi Yêu"
" Chừng mực với mọi điều
Với tình yêu xin đừng chừng mực
Đã yêu thì yêu như lửa đốt
Cây cành nào cũng phải cháy thành tro
Đã yêu thì yêu như rượu bốc
Trên có trời, dưới đất, giữa hai ta
Đã yêu thì yêu như ông bà
Tam tứ núi cũng trèo, ngũ lục sông cũng lội
Lên đò sang ngang, vai mang khăn gói
Thương mẹ thì thương, con cứ theo chồng
Đã yêu thì yêu như Tiên Dung
Đẳng cấp sang hèn không bàn đến
Đã yêu thì yêu như Mỵ Châu
Đầu dù rơi vẫn không sai lời hẹn
Đã yêu thì yêu như Trương Chi
Thân dù tan, hồn lặn vào đáy chén ...
Nồng ấm thế ơi em thương mến
Rượu bốc trên môi, lửa rực trong tim
Nghe anh nói, vòng tay em siết chặt
Đã yêu quí nhất khoảng lặng im !
"Vương Trọng - Trích từ tập thơ " Ngoảnh lại " - NXB Thanh Niên "   

        Lâu lắm rùi mới đọc thơ tình. Có dạo mình rất hay đọc thơ tình, Đi làm rồi lập gia đình, bận bịu thế là quên thơ như bỏ quên khá nhiều điều yêu thích khác. Đọc bài thơ của Vương Trọng thấy nồng nàn và ấm áp. Yêu là thứ hạnh phúc mà không phải ai có mà dù ai cũng có một trái tim. Có lẽ đã qua cái thời có thể yêu như điên như dại nhưng tình yêu vẫn là điều khó hiểu.
         Tối, về trên con đường ngập mùi hoa sữa, tự dưng thấy chạnh lòng và buồn nhè nhẹ. Nồng nàn mà da diết quá. Liệu có thể có một tình yêu đủ mãnh liệt, đủ rung cảm như vậy đối với mình không ? Thực sự câu hỏi đúng là liệu mình còn đủ khả năng để yêu như vậy nữa hay không? Lắm lúc sao thấy bản thân mình cứng rắn, tỉnh táo quá nên chưa bắt đầu đã dừng lại. Cá tính ơi, sao làm người có cá tính đôi khi thấy mệt như vây . Lắm lúc thấy cần một điểm tựa mà sao khó thế? Hay tại vì lúc nào cũng nhăn nhở, cười đùa nên mình thành điểm tựa cho người khác dễ hơn. Gió thu se se lạnh mang theo mùi hoa dạ hương nhà ai vào phòng, thấy chống chênh trong cuộc sống, làm cuốn sách đang dọc dở vẫn dừng trang mãi. Sợ lắm cái suy nghĩ " sẽ có lúc nào đấy mình không còn khả năng rung cảm trước cuộc sống nữa". Không thấy đau, không thấy ghét... mọi cái cứ nhàn nhạt, dửng dưng. Lúc đó liệu còn là cuộc sống nữa không....
      Nghỉ thôi nào, vòng tay ôm vai thật chặt, thu se lạnh rồi.

Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2011

Gió trở

Cho những ngày cuối thu, gió cứ trở mùa khao khát. Cho những hoài niệm về những gì đã từng làm mình day dứt và cho những gì mình đã đi qua với bình yên.


Gió cứ thổi trên đồng
lúa không sao ngủ được
những đám mây xám bạc
dạt trôi vào vầng trăng.
Gió thổi dọc con đường
nôn nao qua bờ lá
tháng ngày trôi nghiệt ngã
lá đổ vàng trong cây.
Em đã đi qua đây
vào một ngày gieo mạ
vào một ngày lộc non
vào một ngày lặng gió.
Tôi đứng lại một mình
trăng mờ đêm gió trở
tóc bạc đồng sóng lúa
gió thổi đầy trong mơ.
(Sưu tầm: Báo CAND)

Thứ Năm, 15 tháng 9, 2011

Sau bao nhiêu ngày mưa tầm tã, nắng mới lên ngọt như làn môi thiếu nữ. Mở tung rèm cửa sổ, ngó xuống khu vực đằng sau văn phòng để tận hưởng nắng mới. Và bất ngờ nho nhỏ, có một bức tường rêu xanh mướt óng ánh sau mưa. Hay thế mà sao bây giờ mình mới thấy nhỉ

     Ngắm bức nhung xanh êm đó lại thấy có những suy nghĩ là lạ. Rêu hay được coi là tượng trưng cho những gì xưa cũ. Có bao nhiêu bài thơ, bài hát dùng hình ảnh rêu phong để gợi lại những kỷ niệm cũ, dùng làm màu thời gian...

     "
Con đường cũ/Phủ đầy rong rêu/ Xóa mờ vết tích/Dấu chân hững hờ..." - St
    
  Mà ngay như bức tường phủ rêu kia chắc tuổi đời của nó cũng không dưới 10 - 15 năm đâu nhỉ? Gạch ba panh bở bục. Rêu không thể mọc trong một sớm một chiều mà thành thảm xanh mềm như vậy. Hồi còn nhỏ, trong xóm nhà mình, hầu như chỗ nào cũng thấy có rêu: từ lấm tấm đến xanh um; từ chỗ áp mái cho đến các chân tường, từ ngoài ngõ đến trong sân. Đất vừa thấp, vừa lắm ao nên rêu mọc khắp nơi. Lúc đó thì chỉ thấy rêu đẹp, muợt, mịn, mềm nếu không tính những lúc bị trượt chân ngã vì rêu. Rêu như bức tranh thủy mặc, góp phần làm cho xóm nhỏ đẹp thêm. Mấy đứa lau nhau nhìn tường rêu tưởng tượng ra đủ thứ như lúc chiều hè ngửa cổ đoán mây. Tường rêu đẹp nhất lúc mưa xuân nhè nhẹ, những giọt nước đọng trên rêu lóng lánh , rêu lên xanh um, dày đặc. Hoa rêu nhỏ xíu vàng, vàng như những bụi vàng rải đều,lấp lánh trên lớp nhung xanh đậm. Nhìn thích ghê lắm cơ.
      Rêu
gợi nhắc về những điều cũ cũ, xa xa, cỡ như một vài năm trước, mười năm trước hay lâu hơn nữa. Và những ngày tháng cũ cũng mờ dần, như chiếc bóng băng qua đêm, như lớp tường vôi cổ phủ đầy rong rêu. Rêu, dội vào tâm thức với những màu xanh đậm nhạt, những ẩm ướt của ký ức nhạt nhoà, những hình bóng cũ, những nụ cười, những hình ảnh đơn sơ, giản dị và gần gũi. Giờ, cảnh cũ, những con người cũ, của tháng năm đã qua không còn(xét theo nghĩa đã mất và đã đổi thay). Đó là vô thường.
      Và mình cũng không còn là người cũ theo nghĩa đó. Mình cũng thay đổi, có những thứ ở chính mình cũng đã bị phủ mờ, bị rêu hóa theo thời gian . Những điều đã nghĩ được lưu lại trong ký ức,có cái nằm im và có cái biểu hiện lẫn lộn trong những điều mới mẽ của hiện tại. Quá khứ luôn có mặt ở hiện tại và tương lai. Do vậy dẫu rong rêu có phủ mờ thì mình cũng đừng vội mừng, quá khứ không thể làm gì được mình. Nó tồn tại dưới một dạng khác, hoặc kiểu như hạt giống cho mình ngày hôm nay và mình ngày mai.
     "Đừng cố gỡ những rong rêu cũ kỹ, để quay về với những điều không còn phù hợp và không thể dung hoà. Cánh cửa này đóng lại thì cánh cửa khác sẽ mở ra. Chìa khoá nằm trong tay mỗi người, đó chính là ý niệm và lối sống… Những thứ ấy sẽ cho mình niềm vui, hạnh phúc hay khổ đau. Sống với quá khứ, rêu phong và bụi thời gian thì sẽ làm mình đau khổ" - St.
     Rêu đẹp như vậy, nó hiến tặng màu xanh mềm mại,gợi nhắc về những điều cũ kỹ, để có những giây phút hoài niệm và biết làm mới mình, làm mới những điều xưa cũ ngay đây và bây giờ!

        "Thềm xưa dấu cũ/ Rong rêu phủ đầy/ Ai còn nhớ ai? "

Thứ Tư, 14 tháng 9, 2011

Ngoan nào trái tim

Nào ngoan nào trái tim
Yên để ta băng nhé
Ta sẽ băng thật nhẹ
Vết thương sẽ chóng lành

Nào ngoan nào trái tim
Tự do mày đấy chứ
Sao không như bình lặng
Để thêm một vết thương

Nào ngoan nào trái tím
Thôi mày đừng thổn thức.
Chuyện cũng đã qua rồi
Mai lại là ngày mới

Nào trái tim ngủ ngoan
Để ta ru khe khẽ
Những phút giây hạnh phúc
Là dĩ vãng ngày qua.

Trái tim ơi ngoan nhé
Ta đã băng xong rồi
Thuốc thời gian sẽ ngấm
Để xóa mờ nỗi đau

Thứ Bảy, 10 tháng 9, 2011

Rhythm of the rain

      
        Ngồi trong văn phòng, nhìn thấy trời mưa sầm sập ngoài kia, tự pha cho mình tách trà nóng, nghe các bản nhạc về mưa thì thấy hạnh phúc lạ.
        Mưa giúp trải lòng, mưa giúp gợi nhớ, mưa là xúc tác để cho cảm xúc nâng lên, để lãng mạn thoát ra từ những số liệu. Mưa, mưa với vũ điệu của riêng nó nhảy nhót ngoài cửa làm mình mất cảm hứng làm việc. Đã qua bao mùa mưa, bao cơn mưa mà ngắm mưa vẫn luôn  thích thú. Xòe tay đón những hạt mưa, lao xao, lao xao. Mưa gõ vào cửa kính lách cách nhẹ nhàng như gõ cửa cho bao kỷ niệm ùa về....
         Mưa của những ngày xưa bé, cái xóm nhỏ đầy ao mưa là tràn bờ. Lũ trẻ con đua nhau chạy ào tắm mưa, nô đùa ở chỗ bãi cỏ hoang. Cười, la hét cùng tiếng mưa. Chẳng thấy lạnh, thấy mệt dù giọng khản đặc đi. Hết mưa là vặt lá, lấy giấy gấp thuyền thả. Cứ mỗi lần tắm mưa thì về nhà lạ bị bà ngoại kêu " con gái có đứa, nghịch như quỷ ấy, lớn có mà ai rước hả cháu". Cười hì hì rồi chạy tót vào nhà. Bố đi học xa, nhà toàn phụ nữ: bà ngoại, mẹ, chị gái nên cũng không sợ bị ăn đòn vì biết mình được chiều.Mà bây giò con gái cũng đã xấp xỉ tuổi mình ngày đấy mà nó chưa một lần được tắm mưa, hơi tiếc cho con.
         Mưa của ngày xa xứ. Mưa xứ lạnh không dạt dào, ồ ạt. Nhớ đến những cái ô đủ màu chen chúc trên đường. Mưa to mấy, vội mấy cũng không có sự chen lấn, dòng ô cứ trôi. Mấy đứa trẻ con đi học về, thò tay nghịch nước vẩy vào nhau, nhăn nhở đùa. Hay cả lũ điên chạy ào qua vũng nước, tung tóe lên người nhau. Viết đến đây tự dưng nhớ đến "Staniki" - đi học về trong cơn mưa ở khu phố cổ, bảo là " tao rất thích được cầm ô che cho bạn gái". Không biết liệu nó có trở thành nhà xã hội học như ước mơ và còn giữ thói quen dùng ô có đầu nhọn để chống không nhỉ? Mưa xuân thường về với mùa hoa Đinh tử hương, nồng nàn. Những cái cây phủ đầy hoa trắng, hoa tím, có mùi hương ngòn ngọt thấp thoáng trong mưa xuân, đẹp cực kỳ .
         Mưa của thời thiếu nữ, vẫn thơm mùi nắng hạ và tiếng cười đi học. Trường mình nhiều xà cừ, mưa là lá và quả khô rơi lộp bộp trên mái. Gắn với những ngày mặc áo dài đi học, mưa không dám về, ngồi trong lớp uớc gì không phải mặc đồng phục áo dài nữa. Bây giờ thì tiếc ngẩn ngơ tà áo dài trắng ngày ấy. Là lúc học thêm ra, hai đứa con gái chung một cái áo mưa, về đến nhà ướt hết, bị mẹ" Vô duyên". Mưa thiếu nữ còn đi liền với cử chỉ ga lăng của thằng bạn "mưa rồi bà mặc áo mưa của tôi mà về ". Cảm động lạ vì lần đầu tiên nó coi mình là con gái.
         Mưa khi đi học đại học. Mình thích nhất là chiếm cái bàn cạnh cửa sổ trong thư viện. Đang học nhìn ra ngoài thấy mưa nhảy nhót trên rìa cửa sổ có mấy ngọn cỏ bé tít sao mà hay thế. Là những lúc sinh hoạt câu lạc bộ, thấy trời mưa to sợ không ai tới, cháy chương trình.  Không biết lũ lau nhau đấy còn có đứa nào ngồi nhớ như mình không?
        Ôi chao là nhớ, cái nọ xọ cái kia, chen nhau loạn xạ. Ngồi trên giường đọc sách trong đêm mưa ngày còn con gái, mơ mộng theo từng trang sách. Những lúc ngắm mưa biển, lòng dậy lên những cảm xúc mơ hồ. Mưa của những đêm chờ cửa, ru con. Mưa của những ngày làm việc điên cuồng, nhìn ra cửa sổ thèm đựoc tự do lao vào mưa cho nhẹ đầu. Mưa của ngày về lại với độc thân. Những lúc lao vội đón con gái để hai mẹ con vừa đi vừa đọc bài thơ " Ông sấm ông sét" trong tiếng mưa rào rào. Và mưa cho một ngày bão nổi........
        Mưa tự bản thân nó là một điệu nhạc phản chiếu tâm trạng của mình. Nghe mưa thấy ấm áp lúc tâm hồn hạnh phúc, thấy lạnh, ướt lúc mình cô đơn,  thấy mát lành khi thanh thản. Mưa mưa lúc dạt dào, lúc cuồng nộ, lúc rả rích, lúc nhẹ nhàng miên man. Mưa gột sạch những bụi bẩn trên mặt đất và mưa thanh lọc tâm hồn. Mưa gắn với vui,  mưa gắn với buồn, mưa gắn với thanh thản cũng có lúc gắn với day dứt. Mưa, mình thích mưa cùng vũ điệu bất tận của nó
        Mưa ơi...............

Thứ Năm, 1 tháng 9, 2011

Cái xương sườn

" Chúa tạo ra đàn bà từ xương sườn của đàn ông. Vị trí của xương sườn dưới cánh tay để được che chở, gần trái tim để được yêu thương" .
     Truyền thuyết kể rằng con người vốn là sinh vật có hai mặt, bốn tay, bốn chân , lưõng tính. Sinh vật này làm thượng đế thấy lo sợ trước sức mạnh của họ nên đã dùng tia sét tách làm hai nửa tạo thành đàn ông và đàn bà.Vì vậy để lại trở thành một chỉnh thể hoàn chỉnh hoàn thiện, hai nửa thất lạc luôn phải tìm nhau.
     Dù theo cách nói nào thì thi luôn có sự ràng buộc gắn bó giữ nam và nữ. Nhưng gắn bó theo cách nào và như thế nào? Trong hành trình đi tìm cái nửa bị thất lạc, người ta có thể gặp được rất nhiều cái "gần đúng". Thế nên  ngoài tình yêu mới có tình thích; nên mới có " đi đâu lang thang cho đời mỏi mệt". Xét theo câu tựa ở trên thì người đàn bà muốn được yêu thương che chởbởi người đàn ông của mình. Nhưng ngĩ ngược lại một chút , vai trò của xương sườn là bảo vệ các nội tạng quan trọng nhất. Làm gì có ai khoẻ mạnh khi các cơ quan nội tạng bị thương tổn. Như vậy sự gắn bó này nên nghĩ là hai chiều. Đàn bà  được yêu thương , che chở bởi người đàn ông thì họ cũng có thể là "cái khung" bình yên, chăm chút cho người đàn ông của mình.
      Với tôi, khái niệm phái mạnh phái yếu không gắn cụ thể với việc chỉ phái nam hay phái nữ. Nhìn chung phụ nữ thường yếu đuối hơn nhưng sự phát triển nhận thức thì họ đang dần bước ra khỏi những cam chịu, nhẫn nhục. Phụ nữ ngày nay vẫn có thể " đảm việc nước, giỏi việc nhà" nhưng họ cũng biết yêu thương chính mình hơn. Đàn bà bây giờ biết làm việc với hiệu quả cao, biết sử dụng trợ giúp khi cần, nuôi dạy con và chăm sóc gia đình nhưng họ cũng có thể đeo đuổi những gì làm mình vui vẻ và hạnh phúc. Mình nhớ đã đọc được ở đâu đó rằng mong muốn lớn nhất của phụ nữ là " ĐƯỢC LÀM THEO SỰ LỰA CHỌN CỦA CHÍNH MÌNH". Nếu như họ được làm như lựa chon của mình thì mình tin rằng hạnh phúc chạm vào tận tim họ : làm việc ư, nhỏ thôi, nội trợ ư, tuyệt lắm, đi du lịch , cười lên nào....Mặt khác có rất nhiều thứ tác động đến sự lựa chọn đến nỗi kết quả của lựa chọn lại không như điều họ thực sự muốn. Người đủ mạnh mẽ thì có thể cắn răng vứt bỏ để được chọn lại, còn những người khác có thể âm thầm chịu đựng, lại có những người không thể vứt bỏ lại chọn con đường không chính. Những " xương sườn " thành ngon hay không ngon, mềm mụp hay dai ngoách, hạnh phúc hay bất hạnh, tự do hay tù túng sẽ bộc lộ theo dòng chảy của thời gian.
         Người đàn bà nào cũng mong tìm thấy nửa đúng của mình, được là cái xương sườn lắp đúng chỗ thiếu. Đàn bà là " hạnh phúc biểu" của gia đình. Họ hạnh phúc thì họ nỗ lực mang lại hạnh phúc cho gia đình mình, cho những người sống xung quanh . Họ được yêu thương, che chở chăm sóc thì người hưởng lợi lớn nhất lại là người đàn ông của họ. Chắc chắn rằng mọi người đàn bà đều mong muốn được chăm chút, yêu thương, là nơi ấm áp, bình yên nhất cho
một nửa của mình.
          Là một cái "xương sườn", mình nghĩ rằng đùng oán trách mà hãy tìm đúng nửa của mình. Như Madonna đã nói " Dù sao tôi cũng là đàn bà "