Thứ Tư, 21 tháng 9, 2011

Đêm

Xin phép chị Songthao cho em được cọp bài thơ này từ blog của chị nhé :

"Triết Lý Khi Yêu"
" Chừng mực với mọi điều
Với tình yêu xin đừng chừng mực
Đã yêu thì yêu như lửa đốt
Cây cành nào cũng phải cháy thành tro
Đã yêu thì yêu như rượu bốc
Trên có trời, dưới đất, giữa hai ta
Đã yêu thì yêu như ông bà
Tam tứ núi cũng trèo, ngũ lục sông cũng lội
Lên đò sang ngang, vai mang khăn gói
Thương mẹ thì thương, con cứ theo chồng
Đã yêu thì yêu như Tiên Dung
Đẳng cấp sang hèn không bàn đến
Đã yêu thì yêu như Mỵ Châu
Đầu dù rơi vẫn không sai lời hẹn
Đã yêu thì yêu như Trương Chi
Thân dù tan, hồn lặn vào đáy chén ...
Nồng ấm thế ơi em thương mến
Rượu bốc trên môi, lửa rực trong tim
Nghe anh nói, vòng tay em siết chặt
Đã yêu quí nhất khoảng lặng im !
"Vương Trọng - Trích từ tập thơ " Ngoảnh lại " - NXB Thanh Niên "   

        Lâu lắm rùi mới đọc thơ tình. Có dạo mình rất hay đọc thơ tình, Đi làm rồi lập gia đình, bận bịu thế là quên thơ như bỏ quên khá nhiều điều yêu thích khác. Đọc bài thơ của Vương Trọng thấy nồng nàn và ấm áp. Yêu là thứ hạnh phúc mà không phải ai có mà dù ai cũng có một trái tim. Có lẽ đã qua cái thời có thể yêu như điên như dại nhưng tình yêu vẫn là điều khó hiểu.
         Tối, về trên con đường ngập mùi hoa sữa, tự dưng thấy chạnh lòng và buồn nhè nhẹ. Nồng nàn mà da diết quá. Liệu có thể có một tình yêu đủ mãnh liệt, đủ rung cảm như vậy đối với mình không ? Thực sự câu hỏi đúng là liệu mình còn đủ khả năng để yêu như vậy nữa hay không? Lắm lúc sao thấy bản thân mình cứng rắn, tỉnh táo quá nên chưa bắt đầu đã dừng lại. Cá tính ơi, sao làm người có cá tính đôi khi thấy mệt như vây . Lắm lúc thấy cần một điểm tựa mà sao khó thế? Hay tại vì lúc nào cũng nhăn nhở, cười đùa nên mình thành điểm tựa cho người khác dễ hơn. Gió thu se se lạnh mang theo mùi hoa dạ hương nhà ai vào phòng, thấy chống chênh trong cuộc sống, làm cuốn sách đang dọc dở vẫn dừng trang mãi. Sợ lắm cái suy nghĩ " sẽ có lúc nào đấy mình không còn khả năng rung cảm trước cuộc sống nữa". Không thấy đau, không thấy ghét... mọi cái cứ nhàn nhạt, dửng dưng. Lúc đó liệu còn là cuộc sống nữa không....
      Nghỉ thôi nào, vòng tay ôm vai thật chặt, thu se lạnh rồi.

1 nhận xét:

  1. cảm xúc viết của chị bao giờ cũng dào dạt. Em thích bài này chị ah.

    Trả lờiXóa