Thứ Năm, 15 tháng 9, 2011

Sau bao nhiêu ngày mưa tầm tã, nắng mới lên ngọt như làn môi thiếu nữ. Mở tung rèm cửa sổ, ngó xuống khu vực đằng sau văn phòng để tận hưởng nắng mới. Và bất ngờ nho nhỏ, có một bức tường rêu xanh mướt óng ánh sau mưa. Hay thế mà sao bây giờ mình mới thấy nhỉ

     Ngắm bức nhung xanh êm đó lại thấy có những suy nghĩ là lạ. Rêu hay được coi là tượng trưng cho những gì xưa cũ. Có bao nhiêu bài thơ, bài hát dùng hình ảnh rêu phong để gợi lại những kỷ niệm cũ, dùng làm màu thời gian...

     "
Con đường cũ/Phủ đầy rong rêu/ Xóa mờ vết tích/Dấu chân hững hờ..." - St
    
  Mà ngay như bức tường phủ rêu kia chắc tuổi đời của nó cũng không dưới 10 - 15 năm đâu nhỉ? Gạch ba panh bở bục. Rêu không thể mọc trong một sớm một chiều mà thành thảm xanh mềm như vậy. Hồi còn nhỏ, trong xóm nhà mình, hầu như chỗ nào cũng thấy có rêu: từ lấm tấm đến xanh um; từ chỗ áp mái cho đến các chân tường, từ ngoài ngõ đến trong sân. Đất vừa thấp, vừa lắm ao nên rêu mọc khắp nơi. Lúc đó thì chỉ thấy rêu đẹp, muợt, mịn, mềm nếu không tính những lúc bị trượt chân ngã vì rêu. Rêu như bức tranh thủy mặc, góp phần làm cho xóm nhỏ đẹp thêm. Mấy đứa lau nhau nhìn tường rêu tưởng tượng ra đủ thứ như lúc chiều hè ngửa cổ đoán mây. Tường rêu đẹp nhất lúc mưa xuân nhè nhẹ, những giọt nước đọng trên rêu lóng lánh , rêu lên xanh um, dày đặc. Hoa rêu nhỏ xíu vàng, vàng như những bụi vàng rải đều,lấp lánh trên lớp nhung xanh đậm. Nhìn thích ghê lắm cơ.
      Rêu
gợi nhắc về những điều cũ cũ, xa xa, cỡ như một vài năm trước, mười năm trước hay lâu hơn nữa. Và những ngày tháng cũ cũng mờ dần, như chiếc bóng băng qua đêm, như lớp tường vôi cổ phủ đầy rong rêu. Rêu, dội vào tâm thức với những màu xanh đậm nhạt, những ẩm ướt của ký ức nhạt nhoà, những hình bóng cũ, những nụ cười, những hình ảnh đơn sơ, giản dị và gần gũi. Giờ, cảnh cũ, những con người cũ, của tháng năm đã qua không còn(xét theo nghĩa đã mất và đã đổi thay). Đó là vô thường.
      Và mình cũng không còn là người cũ theo nghĩa đó. Mình cũng thay đổi, có những thứ ở chính mình cũng đã bị phủ mờ, bị rêu hóa theo thời gian . Những điều đã nghĩ được lưu lại trong ký ức,có cái nằm im và có cái biểu hiện lẫn lộn trong những điều mới mẽ của hiện tại. Quá khứ luôn có mặt ở hiện tại và tương lai. Do vậy dẫu rong rêu có phủ mờ thì mình cũng đừng vội mừng, quá khứ không thể làm gì được mình. Nó tồn tại dưới một dạng khác, hoặc kiểu như hạt giống cho mình ngày hôm nay và mình ngày mai.
     "Đừng cố gỡ những rong rêu cũ kỹ, để quay về với những điều không còn phù hợp và không thể dung hoà. Cánh cửa này đóng lại thì cánh cửa khác sẽ mở ra. Chìa khoá nằm trong tay mỗi người, đó chính là ý niệm và lối sống… Những thứ ấy sẽ cho mình niềm vui, hạnh phúc hay khổ đau. Sống với quá khứ, rêu phong và bụi thời gian thì sẽ làm mình đau khổ" - St.
     Rêu đẹp như vậy, nó hiến tặng màu xanh mềm mại,gợi nhắc về những điều cũ kỹ, để có những giây phút hoài niệm và biết làm mới mình, làm mới những điều xưa cũ ngay đây và bây giờ!

        "Thềm xưa dấu cũ/ Rong rêu phủ đầy/ Ai còn nhớ ai? "

1 nhận xét: