Thứ Ba, 31 tháng 12, 2013

Phút Giao Thừa Lặng Lẽ.



Những giây phút cuối cùng của năm, thời gian đang nhỏ chầm chậm như những giọt cà phê trên bàn. Bản thân nó cũng thả lỏng để chìm tiếng nhạc dìu dặt. Nó quyết định thay đổi cốc trà quen thuộc bằng cốc cà phê, mùi của cà phê mạnh hơn, cũng phù hợp hơn với tâm trạng lảng bảng cuối năm.
Một năm nữa lại đi qua, một năm nữa lại đến. Từ khá lâu rồi, nó luôn dành tặng những giây phút cuối cùng của một năm cho việc nhìn lại và suy ngẫm linh tinh trong lúc làm một vài việc lặt vặt. Có năm, đó là việc dọn lại tủ quần áo của con, và chợt nhận ra rằng con gái đã lớn khôn, đã điệu đà ra sao. Có năm, ngồi loay hoay làm mấy tấm thiệp handmade dù cũng chả để tặng ai. Có năm chỉ là ngồi ngắm một chậu xương rồng nhỏ đang ra hoa bên ly trà nóng.
Đêm giao thừa như cái cửa một chiều mà bước qua không thể nào quay lại. Những giây phút cuối cùng của năm đang làm công việc gói ghém năm đã qua, mở những cái hộp mới để đón những điều mới. Và năm nào, có lẽ từ khi có gia đình, nó đều lặng lẽ đón thời khắc chuyển thời gian này. Có háo hức, có hy vọng và có lo toan. Có những dự định và cả tiếc nuối cho những gì không kịp làm (mà phần nhiều là do lười chứ không phải không có điều kiện làm).
Năm nay như mọi năm, phút chuyển năm dương lịch con sẽ không ở bên mẹ. Có lẽ đó là một điều mà mãi mãi nó không thể quen được. Năm nay Nó quyết định sẽ đón giao thừa bằng cách lang thang ra đường để tận hưởng trọn vẹn cảm giác đêm cuối năm. Đêm cuối năm đang trôi như những toa của con tàu đang lăn bánh về ga
cuối cùng. Ta là hành khách trên con tàu đang băng về phía trước, với đầy ắp
mùa xuân, mùa hoa đào, hoa mai, mùa chim én đưa thoi…
Mong một năm bình an, thuận lợi cho gia đình, cho bạn bè – cho những người mà nó luôn yêu quý. Gửi tới tất cả lời chúc ấm áp tự trái tim mình. 



Thứ Tư, 18 tháng 12, 2013

Yêu bình thường

Yêu thì cứ yêu bình thường thôi!
Như bàn tay nắm bàn tay thật chặt
Lúc chênh chao gió lùa rát mặt,
Níu lại cho nhau một chữ niềm tin.

Yêu thì cứ yêu bình thường thôi!
Đâu cần những phô trương kỳ vĩ
Giản đơn như cái nhìn tin cậy,
Trao cho nhau chẳng lời nói đi kèm.

Yêu thì cứ yêu bình thường thôi!
Chẳng cần quá liều romantic,
Chân chất như bữa cơm nấu vội
Vẫn thêm vào gia vị yêu thương.

Yêu thì cứ yêu bình thường thôi!
Như nụ cười mỗi khi thức giấc
Sáng mở đầu bằng lời rất nhẹ,
Dậy thôi nào, đừng ngủ nữa đi.

Yêu thì cứ yêu bình thường thôi!
Như bản nhạc đênmtrăng thật sáng
Ly trà nóng, trời cao vời vợi
Ngồi bên nhau, vai tựa vào vai.

Yêu thì cứ yêu bình thường thôi!
Cũng giận, cũng hờn, cũng đầy tranh cãi
Cũng những lời tổn thương sâu sắc.
Và cuối cùng vẫn là chữ bao dung.

Ừ, yêu cứ yêu bình thường thôi!

Thứ Hai, 9 tháng 12, 2013

Nhát băm thứ ba.


      Ta 3 tuổi, ấn tượng lớn nhất khi 3 tuổi là việc bắc ghế với lên nóc tủ và con dao lam cứa vào ngón tay ngọn lịm. Gào toáng lên rồi chạy đi tìm bà ngoại để được bà dỗ dành.
       Ta 13 tuổi, ta ở đâu đó trong thành cổ Gdank. Béo tròn và rạng rỡ, ta đã ào vào tuyết đầu mùa với tất cả vô tư lự, hồn nhiên. Ta ngây thơ và xa lạ với những câu truyện người hơi lớn của những người bạn đồng lứa.
       Ta 23 tuổi,  sự nghiệp kiếm tiền bắt đầu những bước đầu tiên. Ngày ngày ôm cái máy tính với những háo hức, muốn khằng định mình. Thấy cái chớp mắt của việc chuyển mình sáng – tối mà chồng việc trên bàn cũng chả vơi đi.
         Ngày ta 33, ta tỉnh giấc với cái đầu váng vất do bữa tiệc muộn tối qua . Ta vội vã ra sân bay để kịp trở về bên gia đình bé nhỏ trong ngày trọng đại.
          Dù đã bốn lần được kỷ niệm tuổi với đuôi “3” , với những giai đoạn khác nhau nhưng sự háo hức chưa bao giờ hết.  Lúc này đây khi nhìn máy bay cất cánh lên xuống , một mình ở sân bay nhìn ra bầu trời đang chuyển sang muộn, chợt thấy mình chùng lại.
          Nếu như đời người là một chuyến tàu, mỗi năm là một toa được nối thêm vào vào đúng ngày sinh nhật thì mỗi toa đó sẽ chứa nhiều hơn một cái gọi là kỷ niệm. Cũng như đoàn tàu, cuộc sống của mình luôn được thêm những yếu tố mới, con người mới và cũng bỏ đi một số thứ. Tại mỗi sân ga – ngày sinh nhật ,  Mình thường nhìn lại năm đã qua để lựa chọn và bỏ lại những điều không cần thiết mang theo vào tương lai. Không có phương tiện vận tải nào chở quá tải được mãi, mình cũng không thể mang mãi những thứ không cần thiết để cuộc sống thêm nặng nề. Từ bỏ đôi khi lại là nhận thêm. Đứng trước những sự lựa chọn, mình luôn chọn hướng là chính mình. Vun vút những dặm đường, những khoảng thời gian bỏ lại sau lưng, lưu lại những khoảng khắc bằng những dâu ấn lung linh hay nhợt nhạt trong tim. Yêu thương cả những lúc được cho là bất hạnh. Những thất bại cũng thành những kinh nghiệm thì nói cho cùng cũng vẫn là những cái được. Cuộc sống của AQ. 32 - một năm cho sự khởi đầu, cho những kế hoạch được lập ra và những kế hoạch phải hủy bỏ. Những cơ hội mới và khó khăn cũng mới. toa tầu 32 chứa rất nhiều những sự quá độ, những hào hứng, những lo toan từ bé đến lớn. Nhưng tuổi 32 cũng thấy mình vui vẻ, thấy mình rạng rỡ và chấp nhận cuộc sống với những thăng trầm. Chán nản cũng có, mệt mỏi cũng nhưng năm 32 trôi đi với những bước ngoặt nho nhỏ.Chán nản cũng có, mệt mỏi cũng nhưng năm 32 trôi đi với những bước ngoặt nho nhỏ. Những rung động từ bình dị đời thường, trên mỗi chặng đường đi, Mình biết mình sống với trái tim đa cảm với cái đầu thực tế hơn.
            Cuộc sống hấp dãn vì chả ai biết ngày sau sẽ ra sao. Cứ yêu đời, cứ sống hết mình, cứ hài lòng với những cái có, cứ đam mê, cứ mỉm cười - đó là hạnh phúc. Như câu “ Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, có thêm ngày mới để yêu thương”. Đời người là những chuyến đi, ta chọn bạn đồng hành là chính mình để được vui, được buồn, được rung động và được bình yên.
             Chào tuổi 33, thắp ngọn nến trong lòng với  những rung động thường nhật nhất.  Chào một năm với nhiều áp lực về công việc, nhiều yêu thương bên gia đình và con gái. Chào một năm với những dự kiến mới và hoàn thành những kế hoạch cũ… Chào tuổi mới những gì sẽ đến, lòng lại thấy nhẹ nhàng áng mây trôi…