Thứ Ba, 28 tháng 2, 2017

Cho xin

Này cho xin chút lửa.
Để nấu bữa cơm chiều.
Hoàng hôn về qua phố.
Nhà ấm nỗi yên bình.

Này cho xin chút gió.
Thổi hây hây trưa hè.
Buông tay người thả lỏng.
Gió mang đi giận hờn.

Này cho xin nắm gạo
Nấu bát cháo hoa thường
Sau cơn say được mất.
Hành cay lại nhẹ lòng.

Này xin ít thời gian.
Vo tròn thành một nắm.
Giấu vào trong nỗi nhớ.
Để vẹn nguyên an lành.

Này em xin em xin
Cả những gì bỏ lại.
Dọc con đường vội vã.
Về ghép thành mình tôi.

Thứ Sáu, 24 tháng 2, 2017

Hôm nay ngày gió nổi...

Sài gòn mùa khô, bình minh nghe tiếng gió vi vút qua cửa. Tiếng gà lẻ loi giữa những tòa nhà đang ngái ngủ. Gió thật, cái gió mát của những ngày xuân phương Bắc. Mát rượi, hơi thoảng mùi dòng sông.
Cứ những lúc này Nó nhớ nhà. Mùa này, mùa hoa xoan hoa bưởi. Miền nam là đất trồng bưởi mà tuyệt nhiên chưa bao giờ Nó thấy hoa bưởi bán trên phố. Mùa hoa bưởi trắng phố là sắp hè rồi. Những túi sắn dây phơi lúc cuối năm cho hoa bưởi vào buộc kín, mùi ngon ngọt lúc hè nóng ran. Hoa bưởi có mùi rất dịu, lan khắp phòng. Những ngày home -office, nó thường cắm lọ hoa bưởi nhỏ để tận hưởng bình yên trong lúc vùi đầu vào việc. Trắng, vàng, xanh nõn nường như mùa xuân mải miết.
Tháng này, có lẽ, hoa xoan đã nở tím con kênh dọc đường về quê. Phố giờ ít hoa xoan lắm. Một cây lẻ loi hoa xoan nở nhìn rất chán. Phải chăng hoa mảnh quá, màu nhạt quá nên quần tụ mới lộ cái đẹp. Hoa nhỏ, màu nhạt, hương nhẹ... hoa xoan đi qua nỗi nhớ mùa bằng những nét bút thật mảnh mà da diết.
Gió lao xao ngoài cửa, hừng đông vội vã như vùng đất năng động này. Xe người đông dần, lại vội vã tất bật... Chỉ có gió cuốn những cảm xúc vu vơ gửi về góc riêng nào đó...

Chủ Nhật, 12 tháng 2, 2017

Rán bánh chưng.

Thế là hết rằm, hết Tết. Cái ngây ngán của những bữa cỗ Tết cũng nguôi ngoai. Nhà còn mấy cái bánh chưng, bỏ ra rán để thực sự tiễn đưa Tết.
Nhà mình không hảo đồ nếp. Bánh chưng bóc ra có khi để lay lắt mấy ngày. Tết không có bánh chưng, thiếu cho dù mâm cao cỗ đầy. Nó thường nghĩ bánh chưng gói mọi mong ước người làm nông - gốc rễ của người Việt. Là sản vật nuôi trồng, người gói bánh gửi ước mơ no ấm, hòa thuận vào từng vòng lá chắc tay.
Bánh chưng xanh mềm thơm dẻo, củ hành muối tới còn hăng là sự cân bằng trong mâm cỗ thừa mứa thịt.
Bánh chưng rán giòn, củ hành muối đã quá độ chua một chút là lời chào tạm biệt. Đào, mai tàn hết rồi. Người cũng bận lu bu rồi, đi làm đi học cả. Bữa cơm gia đình cũng nhanh gọn, rau dưa để tranh thủ nghỉ ngơi. Bánh chưng rán cuối Tết, vỏ giòn, thịt xém chảo, đỗ rám mặt bùi bùi. Đệm củ hành chua, miếng dưa món mặn mà. Bao cái ngấy tan đi để lại cái ngọt bùi. 
Rán bánh chưng không vội được. Lửa nhỏ, chảo dày, xoa xíu mỡ rồi để liu riu. Dàn dẹt miếng bánh, càng giòn, càng thơm, càng bùi. Liu riu, liu riu lật mặt. Để có chảo bánh rán ngon đủ chất lượng, nó phải nằm trên bếp lâu lâu...
Bên bếp lách tách tiếng vỏ bánh giòn dần, tôi mỉm cười chào bình minh bên ban công...một ngày lại bắt đầu.

Thứ Bảy, 11 tháng 2, 2017

Mở cửa tháng hai

Mở cửa tháng hai gió vào nhà
Mang theo dìu dặt với mưa xuân.
Mơ màng cô gái ngồi chải tóc.
Hoa rớt ngoài hiên nhắc một người.

Mở cửa tháng hai rét se se.
Khẽ khép tâm tình người thiếu phụ.
Mong ước gửi qua khung cửa nhỏ.
Tháng hai nồng như ngụm rượu xuân.

Mở cửa tháng hai nắng hồn nhiên
Đào phôi phai mà đã xanh mềm cỏ
Những chồi non âm thầm thức giấc
Nắng cứ hồng nẻ hết má người thương.

Mở cửa tháng hai lộc vào nhà.
Người thêm việc mới thêm vội vã
Tháng ngắn lắm đừng đi nhanh quá
Để chùng chình kịp ngắm xuân tan.