Thứ Năm, 23 tháng 10, 2014

sách biếu

lạ. Viết về một người có thật, những con người bình dị thực sự là rất khó – khó vì không có những cao trào, chi tiết để thành điểm nhấn cho truyện. Và với cảm quan của người đọc sách lâu thì cuốn này viết chưa sâu khi tác giả cố gắng thu tóm quá nhiều những vấn đề, nhiều khía cạnh vào dạng truyện ngắn.
Đọc những gì viết về bố về mẹ, cảm giác thật lạ lẫm – vẫn là bố , mẹ nhưng có những phần đời mình chưa biết, chưa hiểu. Nhưng đọc nó lại làm thêm suy nghĩ về bố mẹ, thêm yêu kính gia đình. Những dòng viết về thời đi học của bố mẹ gợi cho mình cảm giác đọc trộm nhật ký và thư tình của bố mẹ. Độ hơn chục năm trước, mình tình cờ tìm được nhật ký của bố, ảnh và thư bố mẹ gửi cho nhau những năm xa cách. Hý hửng mang khoe mẹ thì bị mẹ thu lại và đến bây giờ vẫn lục chưa ra =)). Mình lúc đó chưa yêu nhưng âm thầm ngưỡng mộ tình cảm của hai người ở xa rất xa nhau. Đến khi va vấp nhiều trong cuộc sống thì mình càng ngưỡng mộ. Thăng trầm đủ cả, giận hờn lân ngọt ngào đều có nhưng sự kết nối, lòng tin của bố mẹ dành cho nhau chưa bao giờ suy giảm. Nếu Bố đi vắng, mẹ sửa soạn từng ly từng tý, bồn chồn đến lúc bố về. Dù bố đi công tác liên miên. Nếu mẹ đi vắng thì dù con gái có chu đáo đến đâu bố vẫn ăn không ngon miệng, bần thần vào ra. Mẹ là người kín đáo, nền nã . Bố là người trực tính có phần sắc sảo khi nhìn nhận vấn đề. Ở tình cảm của bố mẹ toát lên sự chắc chắn, chia sẻ, thấu hiểu , tương trợ và ủng hộ. Bố mẹ bổ sung cho nhau và tạo nên vòng tròn che chở, nuôi dưỡng mấy chị em. Những bươn chải, những vất vả của bố mẹ; định hướng gia đình đã làm nền tảng cho mấy chị em con khôn lớn.
Cũng đã muộn, gấp sách lại thấy mình may mắn được là con bố mẹ . Vẫn có bố mẹ để được về ăn hại những lúc vui buồn… Còn cái may mắn nào hơn thế...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét