Cái
ào ạt dữ dội của cơn mưa tối qua đấy cái oi nồng , bức bối đi mất. Cái
se lạnh của lúc ngả đêm về sáng chợt giật mình tỉnh giấc. Đêm thu quá
nỗi dịu êm, dịu êm đến độ không ngủ lại được, cứ thả mình chìm vào cảm
giác lâng lâng, mát mẻ.
Vậy là Thu. Cái se lạnh khi trời mới hửng ôm lấy mình, một cái rùng
mình thật nhẹ chào ngày mới. Xoa tay lên mặt, làn da thiếu phụ dường như
khô hơn một chút, đôi môi cũng ram ráp xíu. Uhm, thu hanh hao mà người
thiếu phụ đâu thể còn cái mịn màng, nõn nà của thời con gái.
Một sáng thu thư nhàn trong quán cà phê nhỏ, dường như mình đã bị bỏ
bùa bởi cái màu đỏ căng đầy của những trái hồng trên vai người bán rong.
Không sao dứt mắt ra được, những trái hồng chín mọng, đỏ tha thiết,
mượt mà trong nắng, hứa hẹn những thơm những ngọt cho người. Những mẻ
cốm xanh dịu, những nải chuối trứng quốc,những quả na hé mắt... - những
thức quà của mùa thu. Biết bao nhiêu nắng hạ được gom nhặt để tạo nên
những ngọt lành, những mùi hương dân giã mà quyến luyến. Cái hạnh phúc
nhỏ nhoi của người phụ nữ được tự tay lựa chọn những món quà đúng mùa để
thắp hưởng sau cùng gia đình thụ lộc. Mình thích những sáng thu nhàn
tản như thế. Được chìm trong nắng để ngắm dòng thời gian thật chậm.
Thu là nắng. Nắng thu ong óng như những phiến mật vàng. Nắng thu đẹp,
cái đẹp của sự đủ đầy, của ngọt ngào, của đôi má bé thơ hanh hồng. Không
gay gắt như nắng hạ, nắng thu hanh hanh. Cái hanh giòn làm ngọt trái
hồng, làm rám trái bưởi, làm người chợt thấy nôn nao vì một điều gì
đó.Nắng thu cũng đỏng đảnh lắm, lúc vẫn chói chang làm người ta ngần
ngại, lúc lại mời gọi đến mức chỉ muốn nhao ra cho nắng chạm vào người.
Lá me đổ vàng theo từng cơn gió. Mùa thu, mình thích nhất là gió. Gió
thu chưa đủ lạnh để cần áo rét, cũng không phóng khoáng như gió mùa hè.
Gió thu như chiếc khăn lụa mỏng, thật mềm, thật nhẹ. Nó chênh chao, nó
ve vuốt làm những tâm hồn chai sạn nhất cũng thấy những phút giây chùng
lòng. Mình thích gió thu vì gió thu có lẽ là giàu có - giàu có về mùi.
Mùi hoa sữa thoảng qua, mùi nồng nàn của những trái ổi, mùi thơm hơi hắc
của cúc vàng, mùi ngái của cỏ già...gió Thu mang đầy những mùi hương
đấy, len loi vào tâm thức, đánh thức những góc sâu nhất của mỗi con
người.
Mình ghét sự
ẩm ướt, nhưng dường như sự ẩm ướt của mùa thu lại là điều quá hợp lý.
Cái hanh của nắng, cái khô của gió cần sự ẩm ướt dăng dăng của mưa thu
để cân bằng. Mưa thu rả rích, tự nó phả vào không gian một thứ gia vị gì
đó khiến không gian mờ ảo và lòng người cô liêu hơn. Mưa rỉ rả gợi cho
những suy tư, những cảm xúc rất giản dị mà sâu lắng.
Cái thất thường của thời tiết, thu làm cho mình nghĩ một cô gái đỏng
đảnh, vừa muốn người ta chú ý đến mình vừa muốn xua người khác ra. Mình
là người rạch ròi, mình không thích tất cả những cái nửa vời. Duy chỉ có
Thu là ngoại lệ. Mình thích cái nửa vời của thu vì nó đẹp, nó dịu dàng,
nó làm những góc sâu nhất của con người trở nên rung động. Dường như
Thu làm người ta suy tư nhiều hơn, dễ thấy mong manh hơn, "vớ vẩn" hơn,
nôn nao hơn về một điều gì không rõ. Những cái bất chợt của mùa thu làm
ta thấy yếu đuối hơn, thấy cần một vòng tay chia sẻ, một bờ môi chạm
khẽ. Thế nên Thu mới là khởi đầu mùa cưới, mùa người thấy cần nhau. Có
gì ấm hơn, khi bước về từ làn mưa rây rây se sắt, mâm cơm gia đình nóng
đang chờ quây tụ đủ mọi người. Dù không đói cũng thấy suýt xoa thèm,
thèm cái đầm ấm sum vầy sau một ngày mệt nhọc. Người thiếu phụ đã thu
bớt áo hè, bỏ thêm những chiếc áo dài tay, những áo khoác mỏng; đã xăm
xắn đổi dần những món ăn trên bàn cho phù hợp với thời tiết để thêm ngon
miệng cho những người thân yêu nhất. Thu gần gũi như cái thức giấc rất
bản năng để hạ quạt hay đắp cái chăn mỏng cho con ngon giấc, một cái trở
mình rất nhẹ trong đêm.
Khi ta cảm nhận được mình đang sở hữu, đang tận hưởng một mùa thì mùa
đó
đang trôi vào xa lắm. Thu đến nhẹ nhàng và ra đi cũng lặng lẽ. Dường
như mới ngoái đầu lại nhìn mùa hạ thì quay lại thu đã đi hơn nửa. Giữa
cái hối hả, chợt một chiếc lá vàng chao nghiêng, mỉm cười " Chào Thu".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét