Thứ Ba, 31 tháng 1, 2017

Vườn Bà...

Ngày hóa vàng, mấy mâm cơm cúng, vài cô chú về thắp hương tiên tổ. Nhà vắng đi nhiều. Lứa cháu chúng tôi đã có gia đình, một thế hệ mới đã bắt đầu. Bà đi xa mấy năm, chúng tôi cũng lu bu mải miết với cuộc sống. Vườn nhà Bà vẫn xanh. Chỉ chúng tôi ít về... mỗi đợt về lại đủ người này lại thiếu nhà kia.
Thoáng đó, những đứa cháu đuổi nhau trong vườn, la hét giành nhau những trái ổi còi, những dái mít chát xít đã đổi vai làm phụ huynh. Những đứa chắt đã thay cha mẹ chúng làm ồn góc sân ngoài vườn. Vườn nhà bà không rộng, tạp nham trồng rau, mấy cây quả làm quà cho cháu.
Hồi nhỏ, vườn nhà bà là một thế giới kỳ ảo cho đứa bé tôi. Dù ở xóm nhà mình không thiếu vườn để oanh tạc. Nhưng vườn nhà Bà sát ao để bọn cháu ra rình xem con cá đớp chân bèo hay những con nhện nước nghêng ngang. Vườn nhà bà là chỗ bày đủ trò chơi, đào lên lấp xuống. Là những lúc mang rổ hái rau kiểu hái một hỏng hai. Một đứa trèo hái ổi thì vài đứa đứng chỉ chỏ, tranh nhau.
Vườn nhà Bà đã đổi thành vườn nhà Cụ. Rau vẫn xanh, chỉ vắng bóng Bà ra vào... Trái vẫn thơm chỉ không còn mấy dịp cháu chắt tranh nhau. Cứ âm thầm chín rồi rụng đầy vườn. Thế hệ con chúng tôi cũng không còn thấy sự hấp dẫn của vườn xanh rười rượi với nhũng bí mật nho nhỏ..
Vườn Bà vẫn xanh... mà nhà ngày một vắng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét