cái không hoàn chỉnh.
Sáng, đỏ ối một sân cánh phượng sau khách sạn. Chỉ vài dịp trong năm, Nó muốn làm phụ nữ thực sự truyền thống. Ví như mồng năm tháng năm. Nó muốn mình và con cái có cảm nhận một tết Đoan Ngọ như ngày còn bà ngoại.
Là sáng dậy sớm, nhìn mặt trời nuốt 9 hạt đỗ rồi mới rửa mặt mũi, chân tay. Là ăn sáng rượu nếp cái căng mọng ngọt tê lưỡi với hoa quả. Là theo ông thằng hàng xóm đi vặt lá về nấu nước.
Càng ngày Nó càng giản tiện hay đúng hơn là lười. Năm nay thì khỏi "giết sâu bọ" luôn khi nó đang vất vơ ở nơi xa nhà. Đi qua chợ thấy nhiều người chọn mua hoa quả về thắp hương. Quả vải đầu hè mới ửng hồng đôi chỗ chưa thể ngọt thơm. Mật hậu giòn tan chua chát ẩn sau vị ngọt lướt. Những xảo dưa lê, dưa hấu đổ tràn báo hiệu một mùa hè oi ả, nóng rãy đang về. Và tiếng ve rền trong tán phượng. Hè .
Mỗi khi đi đâu vào những dịp lễ cổ truyền, nó nhớ nhà. Dù có thể tự tay chuẩn bị những mâm cỗ đúng cho từng dịp nhưng vẫn muốn về ăn chực bố mẹ. Vì không khí quây quần. Cuộc sống mang nó đi xa, học cách thích nghi với mọi thứ nhưng nghĩ lại những cái vụn vặt truyền thống là vốn rất quý để biết mình là ai.
Cái thành phố đến lạ, ăn rõ cay mà là cay hiểm lâu tan. Cay đến tận mắt, rớm nước. Sáng mồng năm tháng năm, dù ăn sáng bằng đặc sản vùng mà không thấy ngon miệng. Thèm bánh gio chấm mật, thèm quất hồng bì ngọt lịm. Thèm rượu nếp với xôi vò mẹ nấu, chén no trái cây với chè đường
Một tết đoan ngọ không có chăm chút mâm cúng, Nó thấy thiếu quá nhiều..
Là sáng dậy sớm, nhìn mặt trời nuốt 9 hạt đỗ rồi mới rửa mặt mũi, chân tay. Là ăn sáng rượu nếp cái căng mọng ngọt tê lưỡi với hoa quả. Là theo ông thằng hàng xóm đi vặt lá về nấu nước.
Càng ngày Nó càng giản tiện hay đúng hơn là lười. Năm nay thì khỏi "giết sâu bọ" luôn khi nó đang vất vơ ở nơi xa nhà. Đi qua chợ thấy nhiều người chọn mua hoa quả về thắp hương. Quả vải đầu hè mới ửng hồng đôi chỗ chưa thể ngọt thơm. Mật hậu giòn tan chua chát ẩn sau vị ngọt lướt. Những xảo dưa lê, dưa hấu đổ tràn báo hiệu một mùa hè oi ả, nóng rãy đang về. Và tiếng ve rền trong tán phượng. Hè .
Mỗi khi đi đâu vào những dịp lễ cổ truyền, nó nhớ nhà. Dù có thể tự tay chuẩn bị những mâm cỗ đúng cho từng dịp nhưng vẫn muốn về ăn chực bố mẹ. Vì không khí quây quần. Cuộc sống mang nó đi xa, học cách thích nghi với mọi thứ nhưng nghĩ lại những cái vụn vặt truyền thống là vốn rất quý để biết mình là ai.
Cái thành phố đến lạ, ăn rõ cay mà là cay hiểm lâu tan. Cay đến tận mắt, rớm nước. Sáng mồng năm tháng năm, dù ăn sáng bằng đặc sản vùng mà không thấy ngon miệng. Thèm bánh gio chấm mật, thèm quất hồng bì ngọt lịm. Thèm rượu nếp với xôi vò mẹ nấu, chén no trái cây với chè đường
Một tết đoan ngọ không có chăm chút mâm cúng, Nó thấy thiếu quá nhiều..
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét