Thứ Ba, 15 tháng 7, 2014

Khi cô đơn cũng là một món quà.

Cảm giác suy nghĩ khi nói chuyện với bạn “ gì cũng ổn chỉ có cô đơn là không thể chịu nổi”. Đồng cảm với bạn vì mình cũng từng như bạn. Tôi nghĩ cô đơn là cảm giác quen thuộc và phổ biến. Hầu như ai cũng gặp ở mức độ nào đó. Hình như cô đơn luôn lẩn khuất trong sâu thẳm mỗi con người. Lướt một vòng mạng, thấy cô đơn nhiều quá, Có cảm giác rằng câu cửa miệng dễ dàng. Bạn sống nội tâm, giấu những trống vắng vào công việc, vào những vui cười gắng gượng. Đã từng đi qua những lúc cô đơn khắc khoải, hiểu được cái cảm giác ngạt thở khi sự cô đơn dâng cao đến tận cùng. Cảm giác cô đơn chả liên quan gì đến việc có người nào đó hay không vì ngay cả khi giữa chốn nói cười đông đúc vẫn thấy lòng hoang hoải. Cô đơn cũng chả liên quan đến tốt xấu, đến cá tính của mỗi người. Chỉ là tính cách con người sẽ quyết định cách đi qua cô đơn thế nào mà thôi .
Không thể phủ nhận cô đơn là cảm giác cực kỳ cá nhân. Có lẽ đó là cảm xúc khó chia sẻ nhất, chỉ có đồng cảm của tri kỷ mới có thể vơi đi phần nào. Cảm giác cô đơn với cảm nhận cá nhân giống một lỗ đen trong tâm hồn; rút đi những suy nghĩ, cảm xúc tich cực. Cái để lại là sự trống rỗng, và con người có xu hướng lao vào bất cứ cái gì để lấp đầy. Mình nghĩ cô đơn là trạng thái , cảm giác có thể đến bất cứ lúc nào, không định trước cũng không thể giới hạn. Thăm thẳm sâu, nhức nhối vì trống rỗng, rưng rưng nơi trái tim. Cô đơn ngay cả khi cười, khi đương đầu với mọi việc, khi nỗi nhớ dâng lên và nỗi buồn kéo xuống.
Nhưng cô đơn cũng là món quà, là ngọt ngào ẩn sâu sau vị đắng. Cô đơn đến tận cùng thì đến tĩnh lòng. Đi qua đau đớn thì tới bình yên. Sự trống vắng cô đơn sẽ khiến thấy yêu và trân trọng hơn những tình cảm gần gũi. Cô đơn, cũng là cơ hội để trái tim, tâm hồn tự hiểu mình rõ nhất; biết mình cần gì và bỏ đi những gì; cốt lõi là gì. Món quà của cô đơn không dễ nhận, và thậm chí không muốn nhận. Nhưng hãy tin đi, lúc bạn cô đơn nhất là lúc bạn đang tạo đà để trở lại cân bằng. Vì có đủ cân bằng từ nội lực thì cảm giác cô đơn sẽ ra đi, bạn sẽ lại mỉm cười với hạnh phúc. Tâm tĩnh lặng lòng bình an. Hạnh phúc sẽ đến như hoa sen nở từ bùn lầy. Bùn giữ ấm cho sen, hun đúc để một ngày khoe sắc thắm. Cô đơn cũng ươm mầm cho hạnh phúc, cho nụ cười rạng lên.
Cô đơn là món quà của cảm xúc, nếu trân trọng bạn sẽ thấy chính mình. Bình an nhé, bạn của tôi…
Photo: Khi cô đơn cũng là một món quà.
 (Tặng bạn)
Cảm giác suy nghĩ  khi nói chuyện với bạn “ gì cũng ổn chỉ có cô đơn là không thể chịu nổi”. Đồng cảm với bạn vì mình cũng từng như bạn. Tôi nghĩ cô đơn là cảm giác quen thuộc và phổ biến. Hầu như ai cũng gặp ở mức độ nào đó. Hình như cô đơn luôn lẩn khuất trong sâu thẳm mỗi con người. Lướt một vòng mạng, thấy cô đơn nhiều quá, Có cảm giác rằng câu cửa miệng dễ dàng. Bạn sống nội tâm, giấu những trống vắng vào công việc, vào những vui cười gắng gượng.  Đã từng đi qua những lúc cô đơn khắc khoải, hiểu được cái cảm giác ngạt thở khi sự cô đơn dâng cao đến tận cùng. Cảm giác cô đơn chả liên quan gì đến việc có người nào đó hay không vì ngay cả khi giữa chốn nói cười đông đúc vẫn thấy lòng hoang hoải. Cô đơn cũng chả liên quan đến tốt xấu, đến cá tính của mỗi người. Chỉ là tính cách con người sẽ quyết định cách đi qua cô đơn thế nào mà thôi .
Không thể phủ nhận cô đơn là cảm giác cực kỳ cá nhân. Có lẽ đó là cảm xúc khó chia sẻ nhất, chỉ có đồng cảm của tri kỷ mới có thể vơi đi phần nào. Cảm giác cô đơn với cảm nhận cá nhân giống một lỗ đen trong tâm hồn; rút đi những suy nghĩ, cảm xúc tich cực. Cái để lại là sự trống rỗng, và con người có xu hướng lao vào bất cứ cái gì để lấp đầy. Mình nghĩ cô đơn là trạng thái , cảm giác có thể đến bất cứ lúc nào, không định trước cũng không thể giới hạn. Thăm thẳm sâu, nhức nhối vì trống rỗng, rưng rưng nơi trái tim. Cô đơn ngay cả khi cười, khi đương đầu với mọi việc, khi nỗi nhớ dâng lên và nỗi buồn kéo xuống.
Nhưng cô đơn cũng là món quà, là ngọt ngào ẩn sâu sau vị đắng. Cô đơn đến tận cùng thì đến tĩnh lòng. Đi qua đau đớn thì tới bình yên. Sự trống vắng cô đơn sẽ khiến thấy yêu và trân trọng hơn những  tình cảm gần gũi. Cô đơn, cũng là cơ hội để trái tim, tâm hồn tự hiểu mình rõ nhất; biết mình cần gì và bỏ đi những gì; cốt lõi là gì. Món quà của cô đơn không dễ nhận, và thậm chí không muốn nhận. Nhưng hãy tin đi, lúc bạn cô đơn nhất là lúc bạn đang tạo đà để trở lại cân bằng. Vì có đủ cân bằng từ nội lực thì cảm giác cô đơn sẽ ra đi, bạn sẽ lại mỉm cười với hạnh phúc. Tâm tĩnh lặng lòng bình an. Hạnh phúc sẽ đến như hoa sen nở từ bùn lầy. Bùn giữ ấm cho sen, hun đúc để một ngày khoe sắc thắm. Cô đơn cũng ươm mầm cho hạnh phúc, cho nụ cười rạng lên.
Cô đơn là món quà của cảm xúc, nếu trân trọng bạn sẽ thấy chính mình. Bình an nhé, bạn của tôi…
L

Thứ Sáu, 11 tháng 7, 2014

Sơ mi Nam

Trong vô vàn thứ linh tinh của phụ nữ, một trong những thứ Nó ghét là áo sơ mi. Từ khi tốt nghiệp đại học – chấm dứt đồng phục là tủ đồ của nó vắng dần những chiếc áo sơ mi. Nhưng Nó lại thấy một trong những thứ gợi cảm nhất lại là chiếc cổ trắng ngần, vòng xương quai xanh mảnh dẻ, cái gáy nõn nà của con gái lấp ló trong chiếc áo sơ mi nam lùng thùng. Đúng, phải là chếc áo sơ mi nam dài rộng, chứ không phải là những chiếc áo sơ mi Tomboy cho nữ, hay sơ mi nữ cắt kiểu nam..
Chiều lang thang trên mạng, tình cờ đọc một bài thơ thật hay, thật nồng nàn. Lan man nghĩ về bài thơ, chợt nhớ ra một trong những chiếc áo mình thích nhất là chiếc sơ mi nam hàng kiện, vải denim được tặng thay thế cho tiền trả lại. Lâu lắm rồi., cái áo sơ mi lùng thùng rộng nhưng rất mềm ấy từng là vật luôn được bỏ túi khi đi xa, đôi khi cả mặc ở nhà rất thoải mái. Chiếc áo đã đi đâu cùng linh tinh thiếu nữ?
Trang Hạ từng viết trong truyện ngắn “ Đàn bà 30 “, khi cô gái 18 tuổi khoác lên mình chiếc áo sơ mi rộng, dài đó là đặc quyền của tuổi trê. Cũng chiếc áo đó, cử chỉ đó khi khoác lên người của người phụ nữ tuổi 30 sẽ tạo nên một hình ảnh phản cảm. (Đại ý là như vậy). Theo Nó, chiếc áo sơ mi nam trên thân hình thiếu nữ tạo nên sức hút ghê gớm bởi sự phóng khoáng, chút ngang tàng và đầy ẩn ý. Chiếc áo năm xưa theo chân Nó rong ruổi trong những chuyến du ngoạn, những lúc đạp xe lang thang, những khi mơ màng trên sân thượng đọc sách. Khi chỉ có cảm xúc nồng nàn lùa qua tóc, rơi qua tay , khuấy động tâm hồn con gái. Phục trang như thế, dù có muốn, những người phụ nữ tuổi ba mươi cộng cũng phải chối từ. Nó cũng vậy và không hề nhận ra quá trình từ chối cái áo đó diễn ra âm thầm mỗi khi mở tủ để xếp / chọn đồ. Cho đến một ngày chợt nhận ra chiếc áo kia đã trở thành chiếc áo chống nắng mặc tạm khi vội phóng xe ra đường. Nhói nhẹ một cái. Vài ba lần dọn tủ nữa, chiếc áo đó đã về đâu không rõ. Đến cái nhói lòng rất khẽ cũng không còn.
Chiếc áo không có lỗi, chỉ là người phụ nữ trong Nó đã thay đổi – hay nói cách khác là đã lớn lên. Chiếc áo sơ mi lùng thùng mềm mại là biểu trưng cho sự hồn nhiên, trong sáng, những ngọt ngào khi Ta trẻ . Trở thành chiếc áo chống nắng nó lại như người đàn bà lu bu công việc, xuề xòa với chính mình. Nó trưởng thành lên và điều bỏ lại sau lưng có những cảm xúc trong sáng, những rung cảm dịu dàng. Bây giờ ánh mắt của Nó không còn hướng vào những chiếc áo sơ mi lùng bùng, mà là những chiếc váy, áo đằm thắm, gợi cảm nhẹ nhàng. Sự thay đổi của đàn bà không chỉ là ở dáng hình, nét mặt hay làn da. Sự thay đổi thể hiện qua cả kiểu trang phục, màu son hay mùi nước hoa họ chọn trong mỗi thời kỳ. Từ những kiểu cách trẻ trung đến sang trọng; từ những mùi floral đấy sức sống đến những mùi hương đằm sâu lắng. Khi 18, 20 mặc chiếc áo sơ mi nam, Nó thấy mình tự do, ngang tàng, mạnh mẽ và phóng khoáng. Khi Nó ba mươi, đôi khi nó sợ cái tự do đang có vì đi cùng đó là những quyết định, trách nhiệm không dễ dàng gì. Những cứng cỏi đã dần ngấm sâu vào con người đến mức có những lúc phát thèm yếu đuối, mong manh. Những cái mong muốn khao khát năm xưa lại trở thành chiếc vòng bao quanh cuộc sống và cứ quay đều. Chỉ có những nồng nàn, ngọt ngào là vẫn còn nguyên vẹn; những tinh tế được thêm vào bởi sự hiểu đời nhiều hơn một chút. Chỉ có chiếc áo đã ra đi ...
Nó vẫn thích ngắm những cô gái trẻ trong chiếc sơ mi của đàn ông, thả bước trên phố nắng. Khẽ mỉm cười ... tháng ngày vẫn thênh thang lắm...

" Người đàn bà trong chiếc áo sơ mi đàn ông

Em cứ mặc đi
Nếu muốn
Người đàn bà trong chiếc áo sơ mi đàn ông
Chiếc áo rộng trên thân mình em
mảnh mai
mềm mại
Che dấu những ngại ngùng
Che dấu những đam mê
Che dấu cả những vụng về
Của người đàn bà
Đã qua một thời say đắm
Em hãy mặc nó đi
Chiếc áo sơ mi đàn ông bằng chất vải thô dày
Như một mảnh trời xanh
Phủ lên thân em
Dịu dàng
Nhói lòng anh
Đôi chân trần hoang hoải
Người đàn bà trong chiếc áo sơ mi đàn ông
Em biết không
Vẻ khêu gợi của em.
Anh không muốn ngay cả em nhìn thấy
Hãy cứ bên ngoài mạnh mẽ
Bên ngoài cứng cỏi
Bên ngoài như chiếc áo sơ mi đàn ông
Màu xanh, thô dày
Đã sờn đôi chỗ
Chỉ để mình anh biết
Trong tấm áo kia
Em nhạy cảm dịu dàng
Em nồng nhiệt đắm say
Chỉ để mình anh biết
Em mong manh thế nào
Chỉ để mình anh
Biết
Gượng nhẹ
Em
Người đàn bà của anh
Trong chiếc áo sơ mi đàn ông"

P/s : Thơ sưu tầm và ảnh internet
Photo: Trong vô vàn thứ linh tinh của phụ nữ, một trong những thứ Nó ghét là áo sơ mi. Từ khi tốt nghiệp đại học – chấm dứt đồng phục là tủ đồ của nó vắng dần những chiếc áo sơ mi. Nhưng Nó lại thấy một trong những thứ gợi cảm nhất lại là chiếc cổ trắng ngần, vòng xương quai xanh mảnh dẻ, cái gáy nõn nà của con gái lấp ló trong chiếc áo sơ mi nam lùng thùng. Đúng, phải là chếc áo sơ mi nam dài rộng, chứ không phải là những chiếc áo sơ mi Tomboy cho nữ, hay sơ mi nữ cắt kiểu nam.. 
           Chiều lang thang trên mạng, tình cờ đọc một bài thơ thật hay, thật nồng nàn. Lan man nghĩ về bài thơ, chợt nhớ ra một trong những chiếc áo mình thích nhất là chiếc sơ mi nam hàng kiện, vải denim được tặng thay thế cho tiền trả lại. Lâu lắm rồi., cái áo sơ mi lùng thùng rộng nhưng rất mềm ấy từng là vật luôn được bỏ túi khi đi xa, đôi khi cả mặc ở nhà rất thoải mái. Chiếc áo đã đi đâu cùng linh tinh thiếu nữ?
           Trang Hạ từng viết trong truyện ngắn “ Đàn bà 30 “, khi cô gái 18 tuổi khoác lên mình chiếc áo sơ mi rộng, dài đó là đặc quyền của tuổi trê. Cũng chiếc áo đó, cử chỉ đó khi khoác lên người của người phụ nữ tuổi 30 sẽ tạo nên một hình ảnh phản cảm. (Đại ý là như vậy). Theo Nó, chiếc áo sơ mi nam trên thân hình thiếu nữ tạo nên sức hút ghê gớm bởi sự phóng khoáng, chút ngang tàng và đầy ẩn ý. Chiếc áo năm xưa theo chân Nó rong ruổi trong những chuyến du ngoạn, những lúc đạp xe lang thang, những khi mơ màng trên sân thượng đọc sách. Khi chỉ có cảm xúc nồng nàn lùa qua tóc, rơi qua tay , khuấy động tâm hồn con gái. Phục trang như thế, dù có muốn, những người phụ nữ tuổi ba mươi cộng cũng phải chối từ. Nó cũng vậy và không hề nhận ra quá trình từ chối cái áo đó diễn ra âm thầm mỗi khi mở tủ để xếp / chọn đồ. Cho đến một ngày chợt nhận ra chiếc áo kia đã trở thành chiếc áo chống nắng mặc tạm khi vội phóng xe ra đường. Nhói nhẹ một cái. Vài ba lần dọn tủ nữa, chiếc áo đó đã về đâu không rõ. Đến cái nhói lòng rất khẽ cũng không còn.
       Chiếc áo không có lỗi, chỉ là người phụ nữ trong Nó đã thay đổi – hay nói cách khác là đã lớn lên. Chiếc áo sơ mi lùng thùng mềm mại là biểu trưng cho sự hồn nhiên, trong sáng, những ngọt ngào khi Ta trẻ . Trở thành chiếc áo chống nắng nó lại như người đàn bà lu bu công việc, xuề xòa với chính mình. Nó trưởng thành lên và điều bỏ lại sau lưng có những cảm xúc trong sáng, những rung cảm dịu dàng. Bây giờ ánh mắt của Nó không còn hướng vào những chiếc áo sơ mi lùng bùng, mà là những chiếc váy, áo đằm thắm, gợi cảm nhẹ nhàng.  Sự thay đổi của đàn bà không chỉ là ở dáng hình, nét mặt hay làn da. Sự thay đổi thể hiện qua cả kiểu trang phục, màu son hay mùi nước hoa họ chọn trong mỗi thời kỳ. Từ những kiểu cách trẻ trung đến sang trọng; từ những mùi floral đấy sức sống đến những mùi hương đằm sâu lắng. Khi 18, 20 mặc chiếc áo sơ mi nam, Nó thấy mình tự do, ngang tàng, mạnh mẽ và phóng khoáng.  Khi Nó ba mươi, đôi khi nó sợ cái tự do đang có vì đi cùng đó là những quyết định, trách nhiệm không dễ dàng gì. Những cứng cỏi đã dần ngấm sâu vào con người đến mức có những lúc phát thèm yếu đuối, mong manh. Những cái mong muốn khao khát năm xưa lại trở thành chiếc vòng bao quanh cuộc sống và cứ quay đều.  Chỉ có những nồng nàn, ngọt ngào là vẫn còn nguyên vẹn; những tinh tế được thêm vào bởi sự hiểu đời nhiều hơn một chút. Chỉ có chiếc áo đã ra đi ...
           Nó vẫn thích ngắm những cô gái trẻ trong chiếc sơ mi của đàn ông, thả bước trên phố nắng. Khẽ mỉm cười ... tháng ngày vẫn thênh thang lắm...

" Người đàn bà trong chiếc áo sơ mi đàn ông

Em cứ mặc đi
Nếu muốn
Người đàn bà trong chiếc áo sơ mi đàn ông
Chiếc áo rộng trên thân mình em 
mảnh mai
mềm mại
Che dấu những ngại ngùng
Che dấu những đam mê
Che dấu cả những vụng về 
Của người đàn bà 
Đã qua một thời say đắm
Em hãy mặc nó đi
Chiếc áo sơ mi đàn ông bằng chất vải thô dày
Như một mảnh trời xanh
Phủ lên thân em
Dịu dàng
Nhói lòng anh
Đôi chân trần hoang hoải
Người đàn bà trong chiếc áo sơ mi đàn ông
Em biết không
Vẻ khêu gợi của em.
Anh không muốn ngay cả em nhìn thấy
Hãy cứ bên ngoài mạnh mẽ
Bên ngoài cứng cỏi
Bên ngoài như chiếc áo sơ mi đàn ông
Màu xanh, thô dày 
Đã sờn đôi chỗ
Chỉ để mình anh biết
Trong tấm áo kia
Em nhạy cảm dịu dàng 
Em nồng nhiệt đắm say
Chỉ để mình anh biết
Em mong manh thế nào
Chỉ để mình anh
Biết
Gượng nhẹ
Em 
Người đàn bà của anh
Trong chiếc áo sơ mi đàn ông"

P/s : Thơ sưu tầm và ảnh internet