Cảm giác suy nghĩ khi nói chuyện với bạn “ gì cũng ổn chỉ có cô đơn là không thể chịu nổi”. Đồng cảm với bạn vì mình cũng từng như bạn. Tôi nghĩ cô đơn là cảm giác quen thuộc và phổ biến. Hầu như ai cũng gặp ở mức độ nào đó. Hình như cô đơn luôn lẩn khuất trong sâu thẳm mỗi con người. Lướt một vòng mạng, thấy cô đơn nhiều quá, Có cảm giác rằng câu cửa miệng dễ dàng. Bạn sống nội tâm, giấu những trống vắng vào công việc, vào những vui cười gắng gượng. Đã từng đi qua những lúc cô đơn khắc khoải, hiểu được cái cảm giác ngạt thở khi sự cô đơn dâng cao đến tận cùng. Cảm giác cô đơn chả liên quan gì đến việc có người nào đó hay không vì ngay cả khi giữa chốn nói cười đông đúc vẫn thấy lòng hoang hoải. Cô đơn cũng chả liên quan đến tốt xấu, đến cá tính của mỗi người. Chỉ là tính cách con người sẽ quyết định cách đi qua cô đơn thế nào mà thôi .
Không thể phủ nhận cô đơn là cảm giác cực kỳ cá nhân. Có lẽ đó là cảm xúc khó chia sẻ nhất, chỉ có đồng cảm của tri kỷ mới có thể vơi đi phần nào. Cảm giác cô đơn với cảm nhận cá nhân giống một lỗ đen trong tâm hồn; rút đi những suy nghĩ, cảm xúc tich cực. Cái để lại là sự trống rỗng, và con người có xu hướng lao vào bất cứ cái gì để lấp đầy. Mình nghĩ cô đơn là trạng thái , cảm giác có thể đến bất cứ lúc nào, không định trước cũng không thể giới hạn. Thăm thẳm sâu, nhức nhối vì trống rỗng, rưng rưng nơi trái tim. Cô đơn ngay cả khi cười, khi đương đầu với mọi việc, khi nỗi nhớ dâng lên và nỗi buồn kéo xuống.
Nhưng cô đơn cũng là món quà, là ngọt ngào ẩn sâu sau vị đắng. Cô đơn đến tận cùng thì đến tĩnh lòng. Đi qua đau đớn thì tới bình yên. Sự trống vắng cô đơn sẽ khiến thấy yêu và trân trọng hơn những tình cảm gần gũi. Cô đơn, cũng là cơ hội để trái tim, tâm hồn tự hiểu mình rõ nhất; biết mình cần gì và bỏ đi những gì; cốt lõi là gì. Món quà của cô đơn không dễ nhận, và thậm chí không muốn nhận. Nhưng hãy tin đi, lúc bạn cô đơn nhất là lúc bạn đang tạo đà để trở lại cân bằng. Vì có đủ cân bằng từ nội lực thì cảm giác cô đơn sẽ ra đi, bạn sẽ lại mỉm cười với hạnh phúc. Tâm tĩnh lặng lòng bình an. Hạnh phúc sẽ đến như hoa sen nở từ bùn lầy. Bùn giữ ấm cho sen, hun đúc để một ngày khoe sắc thắm. Cô đơn cũng ươm mầm cho hạnh phúc, cho nụ cười rạng lên.
Cô đơn là món quà của cảm xúc, nếu trân trọng bạn sẽ thấy chính mình. Bình an nhé, bạn của tôi…
Không thể phủ nhận cô đơn là cảm giác cực kỳ cá nhân. Có lẽ đó là cảm xúc khó chia sẻ nhất, chỉ có đồng cảm của tri kỷ mới có thể vơi đi phần nào. Cảm giác cô đơn với cảm nhận cá nhân giống một lỗ đen trong tâm hồn; rút đi những suy nghĩ, cảm xúc tich cực. Cái để lại là sự trống rỗng, và con người có xu hướng lao vào bất cứ cái gì để lấp đầy. Mình nghĩ cô đơn là trạng thái , cảm giác có thể đến bất cứ lúc nào, không định trước cũng không thể giới hạn. Thăm thẳm sâu, nhức nhối vì trống rỗng, rưng rưng nơi trái tim. Cô đơn ngay cả khi cười, khi đương đầu với mọi việc, khi nỗi nhớ dâng lên và nỗi buồn kéo xuống.
Nhưng cô đơn cũng là món quà, là ngọt ngào ẩn sâu sau vị đắng. Cô đơn đến tận cùng thì đến tĩnh lòng. Đi qua đau đớn thì tới bình yên. Sự trống vắng cô đơn sẽ khiến thấy yêu và trân trọng hơn những tình cảm gần gũi. Cô đơn, cũng là cơ hội để trái tim, tâm hồn tự hiểu mình rõ nhất; biết mình cần gì và bỏ đi những gì; cốt lõi là gì. Món quà của cô đơn không dễ nhận, và thậm chí không muốn nhận. Nhưng hãy tin đi, lúc bạn cô đơn nhất là lúc bạn đang tạo đà để trở lại cân bằng. Vì có đủ cân bằng từ nội lực thì cảm giác cô đơn sẽ ra đi, bạn sẽ lại mỉm cười với hạnh phúc. Tâm tĩnh lặng lòng bình an. Hạnh phúc sẽ đến như hoa sen nở từ bùn lầy. Bùn giữ ấm cho sen, hun đúc để một ngày khoe sắc thắm. Cô đơn cũng ươm mầm cho hạnh phúc, cho nụ cười rạng lên.
Cô đơn là món quà của cảm xúc, nếu trân trọng bạn sẽ thấy chính mình. Bình an nhé, bạn của tôi…