Thứ Hai, 29 tháng 2, 2016

Xuân Muộn

Xuân muộn
Về nhà là cảm giác vô cùng thích. Mùa này phố thật đẹp, đẹp bình dị và rạo rực. Xuân muộn màng trên nhũng cánh đào nở muộn; trên cành mai mươn mướt lá hoa. Không khí này cứ làm ta muốn đi mãi trong cái dư âm hội hè.
Xuân muộn mà năm nay tất bật, cũng không kịp đi lễ chỗ nọ kia. Chiều qua ngôi chùa cũ, ngỡ ngàng chợt thấy mộc miên chớm đỏ. Vậy là xuân đã muộn rồi. Tôi yêu cái không khí se se, nắng mà vẫn buốt tay. Cái la đà chùng chình trong gió xuân nhẹ nhàng.
Mùa xuân bình yên trong tiếng cười con trẻ, những đôi môi, má đỏ au vì nẻ. Nắng chiếu ban công có bầy chim sẻ lích tích trên những cành hoa.
Tôi cảm nhận ngày xuân bằng sự yên tĩnh của căn phòng thơm mùi oải hương và nhạc nhẹ. Gác chân lên lão đọc sách, lũ trẻ xung quanh bày trò rúc rích cười. Giản đơn vậy thôi, mùa xuân muộn màng nhưng da diết nhớ khi đi xa.
Xuân muộn ngày cuối cùng của tháng ngắn như chớp mắt. Tôi nhớ mùa ngay lúc bước đi xa...

Thứ Hai, 8 tháng 2, 2016

Tết


Tết sẽ không là Tết nếu thiếu những tất bật cuối năm. Thiếu những việc mua sắm, nhớ quên những cái nhỏ như mua bao lì xì hay việc về quê chạp họ. Những mùi hương ấm lành từ bếp. Cả những âu lo vô hình.
Tết sẽ không là Tết nếu không có mùi hương trầm ngan ngát trong rét buốt đêm trừ tịch. Sẽ không tròn Tết nếu không có tiếng cười quây quần gia đình. Nếu không có buổi sáng mồng một lặng yên nghe Xuân thức trên nụ đào hé cánh thì Tết chưa là Tết. Cả những ước vọng đầy vơi.
Chiều cuối năm tất bật, tôi nhìn phố vội vã vun vén gói lại năm. Những cành đào bị vất bỏ, chất đống; những người vội vã trả giá để mang về chút Xuân lẻ. Lơ đãng tôi mua thêm chậu nhị độ mai để chú bán hàng có thể về sớm hơn một chút. Sáng mồng một, nhìn phố vắng ung dung năm mới. Chậu nước lá mùi già thơm dịu cho tinh khôi hy vọng.
Tết mà, ai cũng hy vọng nhiều hơn vào năm đang tới; đều nghĩ rằng những đen đủi cũng đã qua đi. Là Tết là ấm áp là sum họp là ước vọng tốt đẹp, an lành, hanh thông vạn sự....