Thứ Bảy, 17 tháng 5, 2014

Ngôi nhà phụ nữ

Ngôi nhà phụ nữ giản đơn thôi
Bé bé nghiêng  chiều nào cũng hẹp
Những khung cửa tràn đầy ánh nắng.
Mang bình yên lan tỏa trong nhà.

Ngôi nhà phụ nữ giản đơn thôi.
Những vụn vặt linh tinh con gái
Những đồ vật chả hiểu sao lại có
Mà bỏ đi lại trống đến vô cùng.

Ngôi nhà phụ nữ đón niềm vui.
Bằng tiếng lanh canh chuông gió
Bằng mái hiên phủ hoa màu tím.
Lá xanh non reo gọi mặt trời.

Nhà phụ nữ vốn đã nhỏ xinh
Nhưng sắc màu đổi nhau liên tục
Những chùm hoa cắm vội
Tỏa hương thơm thanh bình.

Bếp nhà mình đúng chữ nhỏ xinh
Vẫn đủ chỗ cho những trò bày vẽ
Con gái bé quẩn quanh chân mẹ
Thử cái này giúp mẹ cái kia.

Nhà của người phụ nữ giản đơn thôi
Có tiếng phong linh gõ ngoài cửa sổ.
Có mùi ấm êm trở mình trên ngọn lửa.
Gió mưa nào cũng đừng cả ngoài kia.


Sáng tháng năm

Sáng tháng năm
Thức giấc, bật chợt nghe thấy tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ. Bước tới mở cửa và vỡ bùng trong tim cảm giác yên lành khi những chùm hoa bằng lăng tím rưng rưng. Bằng lăng đã tím rồi ư ? Nhanh thế , mà cũng có lạ đâu khi phượng đã cháy đỏ khắp nơi. Nơi mình ở bước ra ngõ là thấy rừng rực những sắc độ của màu đỏ. Tháng năm như người đàn bà đến độ chín. Cái gì cũng căng đầy, hừng hực sức sống. Yêu thương cũng mạnh liệt, khóc dữ dột và cười hết lòng. Sáng tháng năm bình yên quá. Bình yên đến mức nó chỉ lặngđi bên của sổ ngắm mưa, ngắm hoa. Càng ngày, nó lại càng thấy yêu cái góc bé nhỏ ngồi làm việc của mình, yêu cái khung cửa sổ nhìn ra những đời thường vụn vặt và dịu dàng xanh. Tháng năm đong dưa như những chùm hoa cát đằng phất phơ trong gió đổ tràn trước hiên. Cảm thấy lòng dịu lại trước những suy nghĩ ngổn ngang, bỏ đi mà, kệ đi mà. Sáng bình yên đến thế sao lại để chúng chen vào suy nghĩ chứ. Chỉ có mở lòng mênh mang với bình yên, với cốc trà đầu ngày.
Mưa đầu hạ, mưa thoáng qua rồi ông trời lại giữ lại như tiếc những tơ trời long lánh. Nó thích những cơn mưa hạ thật to, thật ào ạt để trôi đi hết những bụi bặm và muộn phiền cuộc sống. Mưa lại ào xuống, những giọt mưa nhảy múa trên bên của sổ. Mưa rung những chiếc lá buộc lá, hát lên bài ca chào mùa hạ. Những giọt mưa đập vào tiếng chuông gió ngân nga. MƯa luồn qua cửa sổ dịu dàng chạm vào tay mình . Ấm, dịu như cảm xúc dại khờ. Mưa quật thẳng xuống mặt đường, hất tung ngược lên. Vội quay vào giường ôm Bé nhỏ vì sợ con giật mình bởi tiếng sấm. Nàng ý đã dài lắm rồi, tám tuổi mà vẫn nhũng nhẽo với mẹ, vẫn thích rức chân vào bụng mẹ, vẫn thích ôm cổ mẹ thật chặt thì thầm con yêu mẹ. Bình yên và yêu thương.
Những cánh hoa ngả nghiêng trong mưa, những dây cát đằng chao đảo. Sấm vang trời, mưa tháng năm đủ đầy như những người đàn bà đi qua kha khá thời gian. Ngọt ngào, chín chắn, sâu lắng và bùng nổ. Sáng mưa, lười biếng, ngồi bên của sổ, gõ linh tinh những dòng cảm xúc theo nhịp mưa rơi, thấy mình rũ bỏ những ưu phiền…
Tháng năm, mưa mùa hạ, dạt dào những nỗi nhớ “ Mùa hạ cũ “, những tím rưng rưng học trò đã để lại sau lưng. Mưa dạt dào mang màu xanh của lá, đỏ của hoa, mãnh liệt của những người đàn bà chín tới…
Ơi bình yên, ơi tháng năm… Mưa yên lành thế.

Thứ Năm, 8 tháng 5, 2014

Có gì là mãi mãi

Có gì là mãi mãi đâu em. 
Mọi đổi thay là điều có thể
Nhưng ngày mai mặt trời vẫn sáng
Nụ cười em lại hé môi hồng. 

Có gì là mãi mãi đâu em. 
Buồn đau nào cũng thành chuyện cũ
Em ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng kia
Và Để gió thổi khô đi nước mắt.

Có gì là mãi mãi đâu em
Có ngã đau mới biết mình mạnh mẽ
Khi nhìn lên ta chỉ là bé nhỏ
Khổ đau mình như một trò chơi.

Ừ khóc, khóc nữa đi em
Em cứ khóc cho lòng nhẹ bớt
Để qua rồi thấy lòng bình lặng
Chẳng có gì mãi mãi đâu em.

Thứ Sáu, 2 tháng 5, 2014

Mùa hạ cũ



Trong tim ta có một mùa hạ cũ. 
Mùa hạ mang sắc đỏ nhớ nhung 
Sau lưng cổng trường khép lại
Lưu bút yên bên bướm phượng hồng.

Tháng năm về, gõ cửa trái tim.
Đánh thức nỗi nhớ về mùa hạ cũ.
Mùa hạ phượng căng mình thắp lửa
Đốt cháy bùng những ước mơ xanh.

Mùa hạ này lặng ngắm áo dài xưa.
Vẫn tinh khôi bồng bềnh thiếu nữ
Ừ có bao nhiêu mùa đi qua nữa
Mùa hạ xưa vẫn mãi thơ ngây.

Mùa hạ xưa tím dại bằng lăng
Hoe hoe mắt, ướt nụ cười ngượng nghịu
Giữa sân trường quay đầu thảng thốt
Rưng rưng mấy tiếng “ Bạn bè ơi”!

Mùa hạ xưa mà nỗi nhớ chẳng xưa
VẪn nhói lòng khi mùa phượng cháy
Bằng lăng nở thấy hồn bâng khuâng lạ
Mùa hạ xưa trong sắc đỏ phượng nay.