Sáng tháng năm
Thức giấc, bật chợt nghe thấy tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ. Bước tới mở cửa và vỡ bùng trong tim cảm giác yên lành khi những chùm hoa bằng lăng tím rưng rưng. Bằng lăng đã tím rồi ư ? Nhanh thế , mà cũng có lạ đâu khi phượng đã cháy đỏ khắp nơi. Nơi mình ở bước ra ngõ là thấy rừng rực những sắc độ của màu đỏ. Tháng năm như người đàn bà đến độ chín. Cái gì cũng căng đầy, hừng hực sức sống. Yêu thương cũng mạnh liệt, khóc dữ dột và cười hết lòng. Sáng tháng năm bình yên quá. Bình yên đến mức nó chỉ lặngđi bên của sổ ngắm mưa, ngắm hoa. Càng ngày, nó lại càng thấy yêu cái góc bé nhỏ ngồi làm việc của mình, yêu cái khung cửa sổ nhìn ra những đời thường vụn vặt và dịu dàng xanh. Tháng năm đong dưa như những chùm hoa cát đằng phất phơ trong gió đổ tràn trước hiên. Cảm thấy lòng dịu lại trước những suy nghĩ ngổn ngang, bỏ đi mà, kệ đi mà. Sáng bình yên đến thế sao lại để chúng chen vào suy nghĩ chứ. Chỉ có mở lòng mênh mang với bình yên, với cốc trà đầu ngày.
Mưa đầu hạ, mưa thoáng qua rồi ông trời lại giữ lại như tiếc những tơ trời long lánh. Nó thích những cơn mưa hạ thật to, thật ào ạt để trôi đi hết những bụi bặm và muộn phiền cuộc sống. Mưa lại ào xuống, những giọt mưa nhảy múa trên bên của sổ. Mưa rung những chiếc lá buộc lá, hát lên bài ca chào mùa hạ. Những giọt mưa đập vào tiếng chuông gió ngân nga. MƯa luồn qua cửa sổ dịu dàng chạm vào tay mình . Ấm, dịu như cảm xúc dại khờ. Mưa quật thẳng xuống mặt đường, hất tung ngược lên. Vội quay vào giường ôm Bé nhỏ vì sợ con giật mình bởi tiếng sấm. Nàng ý đã dài lắm rồi, tám tuổi mà vẫn nhũng nhẽo với mẹ, vẫn thích rức chân vào bụng mẹ, vẫn thích ôm cổ mẹ thật chặt thì thầm con yêu mẹ. Bình yên và yêu thương.
Những cánh hoa ngả nghiêng trong mưa, những dây cát đằng chao đảo. Sấm vang trời, mưa tháng năm đủ đầy như những người đàn bà đi qua kha khá thời gian. Ngọt ngào, chín chắn, sâu lắng và bùng nổ. Sáng mưa, lười biếng, ngồi bên của sổ, gõ linh tinh những dòng cảm xúc theo nhịp mưa rơi, thấy mình rũ bỏ những ưu phiền…
Tháng năm, mưa mùa hạ, dạt dào những nỗi nhớ “ Mùa hạ cũ “, những tím rưng rưng học trò đã để lại sau lưng. Mưa dạt dào mang màu xanh của lá, đỏ của hoa, mãnh liệt của những người đàn bà chín tới…
Ơi bình yên, ơi tháng năm… Mưa yên lành thế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét