Hôm nay mẹ rất bực mình. Vì con. Và mẹ chọn cách viết ra cho con đọc.
Đoan Uyên - tám tuổi không phải là bé cũng chưa phải là lớn; nhưng đó là giai đoạn hình thành tính cách bền vững sau này. Mẹ chưa bao giờ yêu cầu con phải học giỏi, phải đạt điểm cao, phải đứng đầu lớp... Mẹ không mong muốn điều đấy. Điều mẹ muốn là con đừng sợ học, sợ tìm tòi, sợ khám phá và sợ thử nghiệm. Con biết đấy, việc mở đáp án ra chép đối với mẹ là một sự lười suy nghĩ hay nặng hơn là ăn cắp. Con hiểu từ bé rằng ăn cắp là một điều rất xấu. Và cái xấu phải được loại trừ ngay khi mới chớm hình thành.
Con gái ạ.
Điểm số chỉ là con số, nó chưa nói lên điều gì và mẹ không quá quan tâm đến điều đó. Mẹ không ép con phải học đủ thứ; mẹ chỉ hỏi còn nếu con không muốn, mẹ cũng thấy OK. Nhưng chép bài, không chịu suy nghĩ lại là hành vi , mà hành vi sẽ nói lên con người. Mẹ cũng biết là con muốn xong bài, để chơi. Bài không khó, đây là bài mẹ giao thêm nhưng con lại dùng việc lấy kiến thức của người khác để đối phó thì làm sao mẹ vui được. Nếu tập trung chắc chỗ bài ấy không quá nửa tiếng con làm xong. Mẹ biết con sẽ nói gì, đưa ra lý do gì nhưng những lý do đó mẹ không chấp nhận vì nó là bao biện cho việc lười suy nghĩ. Thật không vui con ạ. Mẹ từng là trẻ con, mẹ không chăm học khi ở tầm tuổi con. Mẹ cũng nghịch hơn con rất nhiều nhưng mẹ chưa bao giờ không làm đủ bài hay chép bài của người khác.
Đoan Uyên ạ.
Để có một tâm hồn đẹp; một nhân cách tốt, con người phải học cách sống đàng hoàng. Nếu chép bài là một hành vi ăn cắp, ăn cắp kiến thức thì con sẽ có gì trong đầu? Và nếu tiếp tục như vậy, con sẽ không có cảm giác sai trái nữa , từ cái sai này sẽ dẫn đến cái sai khác. Từ sự lén lút trong hành động sẽ thành thói quen lén lút. Và con gái mẹ - là cô bé trong sáng, xinh xắn sẽ có những hành vi xấu. Con có thích thế không? Chắc chắn là không.
Đoan Uyên - tám tuổi không phải là bé cũng chưa phải là lớn; nhưng đó là giai đoạn hình thành tính cách bền vững sau này. Mẹ chưa bao giờ yêu cầu con phải học giỏi, phải đạt điểm cao, phải đứng đầu lớp... Mẹ không mong muốn điều đấy. Điều mẹ muốn là con đừng sợ học, sợ tìm tòi, sợ khám phá và sợ thử nghiệm. Con biết đấy, việc mở đáp án ra chép đối với mẹ là một sự lười suy nghĩ hay nặng hơn là ăn cắp. Con hiểu từ bé rằng ăn cắp là một điều rất xấu. Và cái xấu phải được loại trừ ngay khi mới chớm hình thành.
Con gái ạ.
Điểm số chỉ là con số, nó chưa nói lên điều gì và mẹ không quá quan tâm đến điều đó. Mẹ không ép con phải học đủ thứ; mẹ chỉ hỏi còn nếu con không muốn, mẹ cũng thấy OK. Nhưng chép bài, không chịu suy nghĩ lại là hành vi , mà hành vi sẽ nói lên con người. Mẹ cũng biết là con muốn xong bài, để chơi. Bài không khó, đây là bài mẹ giao thêm nhưng con lại dùng việc lấy kiến thức của người khác để đối phó thì làm sao mẹ vui được. Nếu tập trung chắc chỗ bài ấy không quá nửa tiếng con làm xong. Mẹ biết con sẽ nói gì, đưa ra lý do gì nhưng những lý do đó mẹ không chấp nhận vì nó là bao biện cho việc lười suy nghĩ. Thật không vui con ạ. Mẹ từng là trẻ con, mẹ không chăm học khi ở tầm tuổi con. Mẹ cũng nghịch hơn con rất nhiều nhưng mẹ chưa bao giờ không làm đủ bài hay chép bài của người khác.
Đoan Uyên ạ.
Để có một tâm hồn đẹp; một nhân cách tốt, con người phải học cách sống đàng hoàng. Nếu chép bài là một hành vi ăn cắp, ăn cắp kiến thức thì con sẽ có gì trong đầu? Và nếu tiếp tục như vậy, con sẽ không có cảm giác sai trái nữa , từ cái sai này sẽ dẫn đến cái sai khác. Từ sự lén lút trong hành động sẽ thành thói quen lén lút. Và con gái mẹ - là cô bé trong sáng, xinh xắn sẽ có những hành vi xấu. Con có thích thế không? Chắc chắn là không.
Bé thương.
Cái sai hôm nay là cái sai tức thời nhưng mẹ muốn nó chấm dứt ngay lập tức. Con biết những gì mẹ đã nói, không lặp lại quá nhiều nhưng những gì mẹ nói là mẹ làm, Hãy là cô bé trung thực - nhất là trung thực với chính mình.
Cái sai hôm nay là cái sai tức thời nhưng mẹ muốn nó chấm dứt ngay lập tức. Con biết những gì mẹ đã nói, không lặp lại quá nhiều nhưng những gì mẹ nói là mẹ làm, Hãy là cô bé trung thực - nhất là trung thực với chính mình.
Mẹ yêu con.