Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2015

Nắm xôi ở continental

Ngồi dưới tán lá mát rượi đầy mùi hoa sứ. Một cái sảnh người đủ quốc tịch, đủ kiểu ngôn ngữ đan xen rì rầm. Nó lười nhác cầm cốc trà nóng ngắm mặt trời qua khe lá. Cố gắng xua đi cái váng vất của việc về muộn tối qua. Ngồi chán nó lòng vòng trên những con đường chen chúc cửa hàng, dưới những cánh hoa dầu, hoa me rơi qua vai, qua tóc. Sáng chủ nhật nhẹ nhàng.
Một tiếng chào hàng khe khẽ như tiếng lá rung. Một bà cụ bán xôi, ngần ngừ, nó mua một gói dù cảm giác đắng miệng còn nguyên. Cầm gói xôi ấm trên tay, tự hỏi mình không thích ăn đồ nếp vậy sao mua. Bà Hai Nam bộ đã bán cho mình một vé về cái xó bình yên vụn vặt đàn bà.
Về với đĩa xôi của bà ngoại ngày bé con. trong mớ ký ức vô cùng lộn xộn, Nó luôn nhớ đến đĩa xôi bà ngoại để phần mỗi ngày trước khi đi bán. Bà nấu xôi ngon cực, xôi lạc dừa, xôi đỗ xanh, đỗ đen, xôi vò. Bà đi xa gần 30 năm rồi, vậy mà cái vị dẻo ngọt của nếp, cái bùi của đỗ lạc, cái mặn mà rất duyên của muối vừng vẫn đọng y nguyên trong vị giác và tâm trí.
Nó dạng máu nóng, không thích đồ nếp, sau khi bà mất; cả năm may ra ăn vài lần mặc dù mẹ và cả mình đều nấu được xôi ngon.
Gói xôi mới mua ấm hết cả tay trên đường về khách sạn. Mời mấy đứa đồng nghiệp cùng ăn trong cái nắng nóng dần của buổi sáng. Thảo luận, chuyện phiếm ... nó nhớ bà nhớ nhà. Miếng xôi ngọt và dẻo hơn thì phải....

Thứ Ba, 5 tháng 5, 2015

Rằm mưa

 đơn giản đến không thể đơn giản hơn. Lu bu của ngày giữa tuần, nó đi chợ mua hoa quả từ hôm trước chỉ còn nấu ít xôi chè là xong.
Ngày rằm tháng riêng, ngày nó coi là ngày cuối cùng của dịp năm mới, khép lại những ngày nghỉ ngơi để quay về với cuộc sống giản dị. Không mâm cao cỗ đầy, chỉ là những món ăn đơn giản chế biến theo khẩu vị; những công việc bình thường không phủ đầy chúc tụng. Nó hơi tiếc là mưa thế này thì sao ngắm được trăng rằm sáng cho một ngày rằm trọn vẹn.
Từng nhát đỗ mỏng như cánh hoa mai rơi xuống mâm, nó nấu chè kho theo cách mà bà ngoại đã nấu hàng nghìn lần trước mắt nó. Đồ đỗ, giã, vo tròn rồi thái lát, để chắc chắn rằng những miếng chè kho mịn màng, chắc, thơm tinh khiết nhất. Nó bày vẽ làm ít bánh trôi đủ màu. Cũng chả có gì ngoài việc thêm chút công đoạn nhuộm màu. Múc vào bát, những cái bánh sắc màu rực rỡ như những ước mơ. Một phần cho vào cặp lồng, lát mang sang để bà sắp lên cúng tại bàn thờ gia tiên. Từ ngày nó ra ở riêng, nó thấy thương mẹ nhiều hơn. Việc cúng giỗ chẳng có người đỡ tay mà bà thì vô cùng cẩn thận tỷ mỷ nên việc rất nhiều.
Nhịp đỗ giã hòa với tiếng mưa thì thầm. Nó thấy cái non trẻ trong trái tim, hân hoan như ngày đứng xem bà nấu cỗ cúng. Những ngày rằm bà ăn chay, bà đóng oản, nấu xôi, làm chè mang lên chùa. Ngày rằm tháng riêng, bà mặc áo dài nâu cúc ngọc, đeo tràng hạt, nhẹ nhàng cầm cái làn đi lễ. Bao năm rồi nhỉ, gần 25 năm, hình ảnh tinh tế trang nghiêm đấy vẫn y nguyên- như thể bà sẽ lại bước đến bây giờ. Không biết nếu bà ngoại còn sống, bà sẽ nói gì khi biết rằng đứa cháu bé bỏng ăn hại biết làm những việc tỷ mẩn, những công việc vô danh nhưng cần thiết.
Mưa sớm, tiếng rả rích ít dần khi tiếng đời thường rõ hơn. Mưa làm những bông hoa tươi thắm, rung rinh. Đặt mâm cúng lên cúng sớm, mùi hương thơm xóa đi những mùi ẩm của những ngày nồm trời mưa gió. Mong một năm an lành cho cả nhà, mưa mang điều tốt lành, cho đâm chồi nảy lộc, cho bình yên một tiếng nguyện cầu