Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2015

Nắm xôi ở continental

Ngồi dưới tán lá mát rượi đầy mùi hoa sứ. Một cái sảnh người đủ quốc tịch, đủ kiểu ngôn ngữ đan xen rì rầm. Nó lười nhác cầm cốc trà nóng ngắm mặt trời qua khe lá. Cố gắng xua đi cái váng vất của việc về muộn tối qua. Ngồi chán nó lòng vòng trên những con đường chen chúc cửa hàng, dưới những cánh hoa dầu, hoa me rơi qua vai, qua tóc. Sáng chủ nhật nhẹ nhàng.
Một tiếng chào hàng khe khẽ như tiếng lá rung. Một bà cụ bán xôi, ngần ngừ, nó mua một gói dù cảm giác đắng miệng còn nguyên. Cầm gói xôi ấm trên tay, tự hỏi mình không thích ăn đồ nếp vậy sao mua. Bà Hai Nam bộ đã bán cho mình một vé về cái xó bình yên vụn vặt đàn bà.
Về với đĩa xôi của bà ngoại ngày bé con. trong mớ ký ức vô cùng lộn xộn, Nó luôn nhớ đến đĩa xôi bà ngoại để phần mỗi ngày trước khi đi bán. Bà nấu xôi ngon cực, xôi lạc dừa, xôi đỗ xanh, đỗ đen, xôi vò. Bà đi xa gần 30 năm rồi, vậy mà cái vị dẻo ngọt của nếp, cái bùi của đỗ lạc, cái mặn mà rất duyên của muối vừng vẫn đọng y nguyên trong vị giác và tâm trí.
Nó dạng máu nóng, không thích đồ nếp, sau khi bà mất; cả năm may ra ăn vài lần mặc dù mẹ và cả mình đều nấu được xôi ngon.
Gói xôi mới mua ấm hết cả tay trên đường về khách sạn. Mời mấy đứa đồng nghiệp cùng ăn trong cái nắng nóng dần của buổi sáng. Thảo luận, chuyện phiếm ... nó nhớ bà nhớ nhà. Miếng xôi ngọt và dẻo hơn thì phải....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét