Thứ Năm, 11 tháng 6, 2015

đôi khi là tiếng thở dài

 cái nó làm được trở nên nhỏ nhoi. Những suy nghĩ cho tương lai thêm mơ hồ. Cảm giác không tốt của những ngày qua lại trỗi dậy. Bất an dù ngoài cửa sổ nắng vàng rực rỡ. Nó không thích cảm xúc tiêu cực trước khi đi gặp đối tác. Cho dù chẳng ai nhận ra nó vui hay buồn. Chỉ là chính nó cảm thấy đối tác không nên phải chịu cái bad mode nội tâm của mình.
Công việc vẫn phải hoàn thành. Đó là điều sau bao nhiêu năm đi làm đã thành thói quen. Hơn nữa hôm nay cũng được về nhà. Về với yêu thương, với quẩn quanh vụn vặt. Đến giờ phải đi mà lòng vẫn không an ....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét