Thứ Ba, 22 tháng 12, 2015

Cần bao lâu để có cảm giác là nhà


Nhũng khởi đầu mới thường mông lung, chống chếnh. Sau một hồi loay hoay với đống chìa khoá lạ hoắc, lôi được cái vali vào phòng, nó thở hắt ra mở cửa ban công đón gió. Đêm lấp lánh ánh đèn nhưng cảm giác xa lạ vây quanh. Không như những ban công khách sạn - nơi chỉ ở vài giờ ngủ khi đi công tác; cái view này sẽ làm bạn với nó một khoảng thời gian dài.
Cần những gì để một nơi có thể gọi là nhà mà không còn là mái che tạm bợ. Nghĩ lại những ngày ở căn nhà màu xanh nhỏ xinh, những cái bé nhỏ được chăm chút mà thành Nhà. Lẩm nhẩm những việc cần làm, nó phì cười. Trong thâm tâm Nó luôn là người đơn giản, vậy mà những cái nó cần để kết nối với một nơi nào đó lại khá nhiều. Nó cần ít nhất một chỗ chăm sóc tóc vừa ý; một nơi shopping quen thuộc, một góc quán phù hợp, một vài chỗ lang thang, một ngôi chùa vắng cho những lúc cần tĩnh tâm; một món ăn vặt đặc trưng ưa thích, một số kha khá con đường để đỡ đi lạc. Và chả có thể dễ hay nhanh để có được những cái vớ vẩn rất đàn bà ấy.
Loay hoay xếp hết đồ vào tủ; đảo quanh nhà làm list đồ cần mua; mai đi làm về tranh thủ làm một vòng. Không xa hoa nhưng nó thích sự tiện ích, đầy đủ khi làm việc nhà.
Nó muốn có cái bếp tạm đủ đồ để nấu, muốn có hoa ngoài ban công cho dịu ánh nhìn; có những thứ trang trí nhỏ xinh mang dấu ấn. Dù là nhà thuê, Nó vẫn muốn thấy sự ấm áp của Nhà. Nó không thích cái mùi cũ kỹ lạnh lẽo không chăm chút thường có trong những ngôi nhà tạm.
Sông sài gòn loáng ánh đèn đêm... Cũng muộn rồi bé con đã ngủ chưa???

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét