Viết cho tôi từ thành phố mưa bụi giăng đầy. Mọi cái sấp soãng nước, cái kính cận ngẩng lên cúi xuống là mờ tịt. Mùa mưa giăng vai áo. Phố buồn thiu vì nước, vì nắng yếu không đủ hong cái khăn hờ hững vai người.
Phố mùa này có gì đẹp nhỉ? Tôi tự lầm bầm hỏi mình khi đợi người trong quán cà phê nhỏ. Tôi ghét ẩm ướt, tôi nhớ nắng, nhớ cái phóng khoáng của mùa hè. Nhất là khi phải chờ đợi. Phố nhìn qua cửa sổ, những vệt nước trượt chầm chậm trên kính, người vội vã đi.
Hồng lên những cánh hồng vườn, tươi thắm, khỏe khoắn trên những xe hoa. Phố đẹp hẳn. Mùa những cánh hồng rực rỡ. Nó thích cắm những lọ hồng vườn, đầy gai mà thơm da diết. Chút mầu ấm cho phố xám tươi lên.
Ngước nhìn bầu trời hờn dỗi, những chồi non khỏe khoắn xanh non. Phố cũ như người phụ nữ đổ dốc tuổi đời, mặc áo xám cũng phải cài thêm chiếc khăn xanh làm duyên. Chậm rãi an nhiên.
Phố mùa này đẹp khe khẽ non tơ, ướt át dỗi hờn khoe những cành hoa dại đủ vàng tím trắng hồng. Những bàn tay trẻ thơ đưa ra hứng mưa, những môi son đậm hơn vì mưa gió. Chợt có nụ cười thanh tân, ô che mái đầu vượt nhanh qua cửa. Có phải thanh xuân của tôi, của bạn, của chúng ta ngày ấy vừa đi qua.
Tôi nghĩ gì mà hờn dỗi với những cái nhỏ bé như thế. Phố của tôi, lúc nào cũng có vẻ riêng. Nếu mai này trở về, những cái linh tinh này mất đi, hẳn sẽ trống vắng.
Phố mưa bụi bay, đẹp dịu dàng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét