Thứ Hai, 29 tháng 5, 2017

Tốt nghiệp tiểu học


Một buổi lễ tốt nghiệp nghiêm trang và vui vẻ. Nhìn thấy các con bước lên bục nhận bằng tốt nghiệp, mẹ thấy rưng rưng như ngày đầu đưa con đến lớp.
Mới đó những chật vật đầu đời đi học của con đã lùi xa năm năm. 5 năm học với 2 lần chuyển trường, con đạt được yêu cầu của mẹ về những năm tiểu học mà luôn vui vẻ. Quá vui vẻ là khác. Mẹ chợt nghĩ đến việc một ông thầy bói đã nói từ khi con còn rất nhỏ" con bé này chị còn phải mệt với nó đến hết tiểu học". ). Quả thật con bé khó ăn, khó ngủ, cứng đầu, cá tính, lẻo mép và lười dần đều khiến mẹ đau đầu không ít.
Hôm nay con chính thức rời mái trường của bậc học đầu tiên. Mẹ rất mong là ông thầy bói kia nói đúng .
Vậy đấy, vui vẻ con nhé. Con đã đi hết 1/3 quá trình học tập bắt buộc. Có những kiến thức con sẽ quên nhưng mẹ mong con không bao giờ quên những kỉ niệm với bạn bè, sự chăm sóc của các thầy cô. Kiến thức con có thể học lại còn những kỉ niệm sẽ không thể lấy làm lại hay lấy lại.
Yeah, những chiếc mũ tốt nghiệp tung lên, cổng trường khép lại. Những lời tri ân dù sáo rỗng hay chân thành cũng đưa các con bước thêm nữa. Vòng tay mẹ nhỏ đi khi con lớn khôn hơn... Mong con luôn tự tin vui vẻ để bước vào cấp trung học.

Thứ Hai, 15 tháng 5, 2017

Viết cho ngày của mẹ

Ngày của Mẹ nghĩ linh tinh về mình, về mẹ, về những người phụ nữ…. Mình làm mẹ được 11 năm và làm con được 37 năm.
Mỗi khi cùng cực nhất, khó khăn nhất, dù thốt ra miệng hay gọi thầm trong đầu, mình tin ai cũng gọi câu đầu tiên là “ Mẹ ơi…”. Mỗi ngày đi học về, hay chỉ cần có mẹ ở nhà là con nhóc thường ríu ran đủ thứ sự vụ trên đời và có những lúc mình đau đầu muốn điên vì cái mồm không nghỉ của nó. Con tôi còn nhỏ, những câu chuyện của nó cũng chưa nghiêm túc, mình đã lớn nhưng câu chuyện của mình với bố mẹ vẫn đầy rẫy cái lung tung.
11 năm làm mẹ, mình cũng trải qua kha khá chuyện trong việc nuôi dạy con. 37 năm làm con, số việc của mình khiến bố mẹ lo lắng đong bằng tấn. Chẳng biết thế nào mới là đủ cho Bố mẹ hết lo.
Mẹ đều là hình tượng không thể thay thế trong lòng mỗi người con. Dù người Mẹ ở xã hội là vai trò nào thì con cái vẫn luôn tin tưởng vào Mẹ. Mẹ là thành trì cuối cùng để mỗi người con dựa khi không vui, khi thất bại, khi …đủ mọi thứ và Mẹ là mọi thứ mà mỗi người cần để an nhiên sống.
Có người con nào ở xa, nhất là những người con gái lấy chồng xa mà không mong về nhà mẹ. Về nhà, mẹ luôn hỏi muốn ăn gì dù mình rất" bụ bẫm". Là mấy cái áo mà mẹ đã mua để sẵn dù chả biết bao giờ mình mới về. Mẹ thì luôn nhỏ nhẹ, kín đáo ý tứ đến những việc nhỏ nhất nên mình vẫn vô tâm làm mẹ buồn. Lão Béo nhà mình nhìn hoành tráng vậy cũng rất mong manh. Mình biết nhiều khi lão vừa muốn chia sẻ với bà nội tụi trẻ lại vừa muốn giấu để bà không lo lắng.
Có rất nhiều sách dạy con : kiểu Mỹ, kiểu Do Thái… trước mình cũng hay đọc nhưng rồi bỏ hết để dạy con theo chính bản thân nó. Có sách nào dạy làm mẹ không ? Có – ngay trong những quyển sách dạy con đều là dạy cách làm mẹ. Người mẹ bằng bản năng nuôi dạy từng đứa con theo tính cách của từng đứa sẽ không có sách nào dạy được.
Thỉnh thoảng nhà có việc gì lớn, mẹ vẫn bảo mơ thấy bà ngoại dù bà ngoại đã đi xa lâu lắm rồi. Trong trái tim mỗi người, già hay trẻ, nam hay nữ vẫn luôn có Mẹ vì trong sâu thẳm luôn có đứa trẻ cần ôm ấp vuốt ve.
Con gái lẻo mép luôn nói yêu mẹ nhất và nó làm trái ý mẹ nhiều nhất. Và mình cũng không theo khuôn gia đình kha khá nhiều. Vòng quay nào cũng lặp lại, cha mẹ nào cũng muốn bao bọc con mãi và đứa trẻ nào cũng ít nhiều muốn thoát ra. Đi chán rồi lại muốn về nhà với mẹ, đơn giản ăn một bữa cơm, ngủ một giấc và thấy nụ cười của bố mẹ. Vậy thôi mà yên bình đến lạ.
Càng ngày càng thấy hiểu câu “ mất cha mẹ thì tuổi nào cũng là mồ côi” và món quà lớn nhất cho mọi Cha / Mẹ là con mình vẫn ổn. Chỉ thế thôi