Thứ Bảy, 26 tháng 8, 2017

linh tinh



Lâu rồi mới cỏ cảm giác một chiều thật thu. Với bầu trời nặng mây và gió se se hơi nước. Từ khi chuyển về căn nhà này, Nó mới ngồi bên khung cửa nhìn dòng sông lấp loáng, viết linh tinh.
Cái chiều lưng lửng giao mùa làm Nó nhớ nhà. Nhớ những con đường có lẽ đã bắt đầu thoáng hương hoa sữa. Mùa này chính ra lại hanh hao, đất Sài Gòn ung ung hơi nước cũng làm Nó nhức đầu. Mùa này ở bắc là có sấu chín, có những quả hồng đẹp như hồng ngọc bắt đầu vào vụ. Mùa này, Nhà nó thường rủ nhau đi ăn ốc cuối tuần. Mắm cay thơm mùi sả lá chanh, cái se lạnh thoảng qua khi trời vẫn nóng. Từ ngày vào Sài Gòn, thực sự là Nó ít lang thang ăn vặt hơn. Một phần cuộc sống quá nỗi tất bật, một phần do khẩu vị, phần nữa là do thiếu cái không khí khiến Nó muốn đắm vào lang thang, không mục đích với những giác quan mở rộng.
Cuộc sống là một vòng quay, mỗi thời điểm là một vai trò và không phải lúc nào vai trò đó cũng có thể vui vẻ thực hiện . Những cái mệt mỏi, bực mình có thể bỏ qua nhưng vẫn tích tụ dần dần . Và Nó cần những buổi lan man, không mục đích để hòa tan đi những tiêu cực còn trong mình. 
Mùa Thu, lúc giao mùa là ứng cử hoàn hảo cho cái tính lan man vơ vẩn của Nó. Ngồi ngắm những ngôi nhà lên đèn trong cơn mưa muộn, Một ngày trôi qua yên bình…

Thứ Sáu, 25 tháng 8, 2017

Người thú vị

Nó tin rằng ai cũng xứng đáng là người thú vị. Theo cách này hay cách khác và có đủ thời gian để cảm nhận được hay không. Chuyến bay hơn 3h, song hành một người rất hài và thú vị khiến nó nghĩ nhiều hơn về cuộc sống.
Trải nghiệm việc nói nhiều với phát âm kiểu úc làm nó cười không dứt. Sự lạc quan yêu đời của một người gần 80 tuổi khiến nó thấy cuộc sống mình chật hẹp. Ông già kể về những nơi đã đến, lôi bản đồ thế giới ra chỉ. Nhắc lại những kỷ niệm, những trải nghiệm, câu chuyện hài hước gắn với nơi mà ngón tay chỉ tới. Nhắc đi nhắc lại "crazy but too much fun". Tao làm thợ máy bình thường; nhưng tao luôn cố gắng để đi "see the world". Tao đi mọi lúc có thể. Trẻ tao đi tàu, xe, xe đạp. Sao phải cần năm sao, tao ở khách sạn 2 sao thôi, book vé rẻ nhất...nhưng mày thấy đấy tao đi khắp nơi. Bây giờ tao bị vôi hóa cột sống, chân trái không gập được nhưng tao vẫn đi...Ai biết ngày mai sẽ ra sao nên mày cần enjoy, mà vui sống, vì sẽ có nhiều thứ mất đi.
Ông già làm mình thấy cuộc đời thật đẹp. Nó nghĩ đến bố mẹ, đến rất nhiều người, đến chính mình và cách mỗi người đang sống. Nó muốn thấy bố mẹ được vui vẻ, được cảm nhận cuộc sống theo cách nhẹ nhàng phù hợp. Không còn lo lắng cho ngày mai quá nhiều. Luôn có đường phía trước.
Một con người thú vị, ngày vui hơn vì những câu chuyện lặt vặt