Sau mười năm không gặp, không liên lạc, không đủ thứ, một cuộc gọi từ
nơi xa lắc lại ấm áp như chưa bao giờ chia xa. Vừa nghe giọng trên điện
thoại là tao đã nhận ra ngay. Vẫn thế, chất giọng như cái ngày hai đứa
đang lớn dở. Đã hai mưoi năm kể từ ngày tao với mày biết nhau lần đầu
tiên. Hai đứa trẻ bằng tuổi gặp nhau ở cái hố cát ở khu doom 8 Gdánsk,
thế là thành bạn.
Cộng đồng người Việt lúc đó ở Gdánsk ít ỏi,
trẻ con có mấy đứa thân thiết quấn quýt. Trẻ con nay giận mai hờn, nhất
là cái tuổi dở dở ương uơng. Tao, mày, Phương Anh cũng thế nhưng bất cứ
khi nào có dịp là túm tụm. Và tao, mày đã đi qua cái thời nửa trẻ con
nửa người lớn.
Sau ba năm, gia đình tao về nước, Dwoze Gdánsk
có hai đứa khóc như mưa. Thời thiếu nữ lớn dần, vẫn chỉ có liên lạc qua
một vài lá thư. Có cả tỷ lý do để giải thích nhưng có cần thiết không
nhỉ.
Lần cuối cùng tao và mày gặp nhau đúng 10 năm về trước,
khi mày về phép với boyfriend của mày. Lạ thật hai đứa không gặp nhau
suốt 6 năm, đua nhau nói, đua nhau kể rồi lại lặn một hơi cho đến cuộc
điện thoại 10 năm xa cách. Nói chuyện sau mười năm. Mười năm biến chuyển
của cuộc đời. Đêm qua tao cứ nghĩ mãi :
- Tao với mày không có mặt trong lễ cưới của nhau đã từng mong ước
- Tao với mày đều đã các mẹ sề, lúi búi với con cái. Mày còn hơn tao một đứa
- Con tao và con đầu của mày sinh cùng năm và đều cách sinh nhật mẹ vài tuần
- Cả cái thời thanh niên sôi nổi thì tao với mày chẳng có dấu án gì của nhau
- Cả hai cùng chững chạc hơn nhưng vẫn chẳng đứa nào chịu đứa nào.
Mày biết không, nói chuyện với mày làm tao nhớ đến những ngày bọn mình
còn nhỏ , đến cái thời sung sướng. Đêm qua, khi con tao đã ngủ, tao ngồi
mò facebook của mày để nhìn xem mày có thay đổi nhiều không ?
Nhớ Gdánsk, nhớ mày, nhớ cái tuổi vô tư lự đó quá......
Hai mươi năm trước, trẻ con ngốc nghếch :
Hai Muơi năm sau : các bà mẹ sề
Mày và con trai . Tao và con gái
Kết luận: lúc nào mày cũng xinh hơn tao Ha ha .