Thứ Ba, 29 tháng 11, 2011

(.......)

"Em biết gọi anh như thế nào đây?
  Là bạn?
  Là anh?
  Hay là gì khác?
  Và trong anh... Trời ơi em không biết!
  Em là gì giữa bề bộn đời anh?


  Gọi thế nào cho thỏa nỗi riêng chung?
  Để không ai khổ tâm, không ai thấy mình có lỗi
  Tất cả tại cuộc đời, cuộc đời tự cho là mình rộng rãi
  Nhưng rồi cuộc đời có chứa nổi mình đâu!
  Không thể gọi đích danh ta là gì của nhau
  Đau lòng em, đau lòng anh, đau lòng người, tội lắm!
  Nhưng em tin cuộc đời này sâu rộng
  Sâu rộng đến vô cùng nên lạc mất hai ta...

(
Sưu tầm)

     
    Đọc bài thơ này thấy nao nao. Cuộc sống có những điều thật khó nói, Ngày xưa học môn quản trị doanh nghiệp, thầy mình nói " Danh có chính thì ngôn mới thuận". Khi không xác định được mình là ai, vị trí mình là gì thì đừng có mong thành công. Nhưng cuộc đời đâu có dễ mà xác định được, những cái vu vơ, thoảng qua thì lại rất nhiều. Để rồi khi qua đi lại tiếc, lại day dứt và trăn trở.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét