Thứ Năm, 17 tháng 1, 2013

Một mình....

Ừ, em một mình cũng đã khá lâu rồi. Đã qua nhiều mùa đông lạnh, mùa hạ nóng em bước đi đơn lẻ. Người ạ, em cũng quen với việc ra các quyết định một mình. Quen với việc phải cứng rắn, phải mạnh mẽ nhưng trong sâu thẳm em vẫn chênh vênh.
Gió lạnh quá, dù áo em đã kéo kín khóa, găng tay, mũ len, khăn len, bốt cao cổ vẫn làm em run nhẹ nhẹ. Cái tức tưởi của những ngày cố gắng bước dâng lên trong lòng. Lúc này em chỉ cần một lời chia sẻ, một cái động viên để biết con đường minh lựa chọn là đúng, để tiếp cho em thêm sức mạnh.
Chả là gì của nhau, nên lướt qua nhau cũng nhẹ nhàng. Nhưng Người ạ, đâu đó trong em có cái gì đó rạn nứt, nhói lên làm nước mắt tràn qua mi.
Em một mình, em đủ mạnh mẽ để gồng lên giải quyết những vấn đề của cuộc sống nhưng em cũng mệt không kém. Em vẫn tươi cười, vui vẻ thậm chí là nhí nhảnh hơn xưa. Em vẫn vậy nhưng điều gì đó trong em mất đi. Em vẫn biết với anh em là một điều gì đó nhưng chỉ là điều gì đó mà thôi.
Chỉ trái tim phụ nữ đa mang nên mới chạnh lòng đến thế. Cũng có gì đâu.
Trà vẫn thơm, quán vẫn yên ả như nó vốn có nhưng em vẫn thấy trống trải. Lẽ ra đừng đợi một lời chia sẻ, để nỗi buồn vẫn vẹn nguyên. Đừng kỳ vọng sẽ không thất vọng, phải thế không anh ?
Vẫn mùa đông, em vẫn một mình dù trong lòng chếnh choáng, cô đơn hun hút như gió. Em vẫn ổn, chắc em cần học cách mạnh mẽ hơn nữa, giấu lòng đi nhiều hơn nữa. Môi son vẫn tươi cười trong giá rét.
Phải không Người, rồi mọi cái sẽ lại vào guồng của nó. Chỉ trái tim đa đoan của em lại run rẩy khi bước qua nhau lần nữa thôi. Em không buồn chỉ là gió thôi. Gió thổi làm em cay mắt vậy thôi.
Em vẫn cười, vẫn bước đi vui vẻ dù có lúc nào đó em nhớ Người. Chỉ là nhớ không thể gọi tên thôi...

Chủ Nhật, 13 tháng 1, 2013

Dưới ánh đèn vàng, đông dường như khác...

        

Muộn rồi sao về hả em? Lạnh lắm sao em vẫn muốn đi mãi trong không gian thật rét, để hơi thở thành những làn khói bay lên. Dưới ánh đèn vàng, phố lạnh như trầm hơn với dải sương mờ ảo - tựa những giấc mơ đang trôi đi chậm. Đêm đông lạnh và được thả trôi đi những cảm xúc mong manh thế.
        Xiết thêm chiếc áo ấm  vào người, nhìn một vòng trên phố. Hóa ra đường cũng không vắng như em nghĩ. Giữa những người hối hả, vội vã về nhà tránh rét vẫn có những chiếc xe lăn bánh thật chậm. Vẫn có những đôi bạn trẻ nắm chặt tay, nép sát nhau chậm rãi dạo trên phố. Hình ảnh ấm áp dịu dàng ấy như làn gió xuân xua đuổi những gì cằn cỗi trong tâm hồn. Và trái tim bỗng đập nhanh lên như cái vươn vai thức giấc. Dù rằng đã qua cái tuổi mơ mộng nhưng vẫn không thể giấu một nét cười trên môi. Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, vẫn cứ cần những bàn tay nắm chặt bàn tay, vẫn cần những đôi mắt ngời lên hạnh phúc. Và ánh đèn vàng phủ thêm lên những nụ cười, những bàn tay, những ánh mắt yêu thương hạnh phúc ấy chút ngọt ngào mơ hồ. Những người vội vàng để trở về nhà kia, có phải họ đang trở về với những thứ bình dị ấm áp. Một mái nhà vui và có người đợi cửa?  Mùa đông có còn lạnh không em?
        Dưới ánh đèn vàng, lẫn với tiếng gió thổi, tiếng rao đêm nghe nặng và nhọc hơn thì phải. Người vội vàng thế cơ mà, cửa khép kín thế cơ mà, những tiếng rao có lọt được vào nhà để gọi mời người mua không nhỉ ? Tiếng rao cứ chìm vào đêm hun hút vắng. Em chơi vơi khi nghĩ về những mảnh đời kém may mắn. Lạnh thế này họ nghỉ ở đâu ? Những bé con co ro tránh rét nơi nào ? Dưới ánh đèn vàng mờ sương ấy, họ liệu có chốn nào đó để về. Đông cũng tàn nhẫn lắm, đông quất thẳng giá rét vào mọi nơi, len lỏi vào từng trong tấm áo, chạm thẳng tới những trái tim không thể vô tình. Bất giác em thấy bàn tay mình sao quá nhỏ bé. Muốn làm một điều gì đó cho đúng với trách nhiệm làm người, để giúp ích được cho một ai đó. Để mùa đông bớt lạnh...
        Hàng ngô nướng dưới chân đèn vàng vọt, xoa trên tay cái ngô nóng rãy, mùi thơm bùi hơi ngọt làm cái lạnh lui ra xa một đoạn. Mùa của những bát sủi dìn bốc khói, của những khoai , ngô nướng, mùa hạt dẻ rang giòn bùi. Mùa của những món ăn ấm nóng. Ở nơi xa nào đấy, những người bạn từng cùng lang thang suốt một thời thanh xuân của em có còn nhớ không ? Những lớp học thêm tan muộn, vội vàng đạp xe về dưới ánh đèn vàng hiu hắt, vẫn vội vã chia nhau mấy cái ngô nướng nóng hổi của bà già bán trước cổng trường.
        Khi ngắm con phố trong tối muộn mùa đông, mình chợt nhận ra rằng ánh đèn vàng vọt ấy hợp với cái giá rét, sương gió đến lạ. Hiu hắt, nó như nhấn vào nỗi cô đơn lẩn khuất của mỗi con người. Nó nhắc người về những gì đã qua, dù những kỷ niệm là giá lạnh hay ngập đầy ấm áp. Có lẽ mùa đông là mùa người dễ yếu lòng nhất. Mùa người tìm người, mùa quây quần. Em vẫn xoa tay lên cái bắp ngô ấm áp, nghĩ rằng thêm một mùa đông. Thêm một mùa đông nữa, em bước trên con đường một mình nhưng lòng tin sẽ có mùa đông nào đó thật ấm chờ em vẫn chưa hề thay đổi.
        Dưới anh đèn vàng, em chậm rãi về với nơi trú ngụ của tâm hồn, nơi em được suy tư, được sống thật với mình....Rồi một ngày ánh đèn vàng không còn hiu hắt mà chỉ còn ấm áp trong sương khói mùa đông.

Thứ Năm, 10 tháng 1, 2013

Rượu

      
    “…Cuộc đời ta cũng như rượu vang vậy. Có những loại vài tháng là uống được. Nhưng cũng có loại phải lưu giữ rất nhiều năm để đạt độ chín cần thiết. Điều quan trọng không phải là sớm hay là muộn, mà là đúng lúc. Bởi mọi thứ đều có thời điểm của riêng mình. Vị rượu ngon chính là phần thưởng của tháng năm…”.-  Phạm Lữ Ân.
        Trời lạnh, lạnh như cái hồi đi Sapa lâu lắc rồi đấy. Ngồi trên giường ôm máy mà nhớ hồi đấy cả hội nhăn nhở quanh quán nướng uống rượu với thịt nướng. Nếu mình nhớ không nhầm thì đấy là lần đầu tiên bị quay quay khi uống. Mình không thích rượu nhưng đôi lúc nhâm nhi ly cocktail hay chút rượu vang cũng thấy hay hay. Trời lạnh này ngồi chuyện phiếm với mấy người bạn cùng mấy ly rượu vang cũng là một cái thú nhỏ nhỏ cho những nữ nhi tuổi băm nghiêm túc. Giống như sự phá cách, trút bỏ bớt những trách nhiệm, được cười được nói thậm chí là được khóc với đúng bản năng của mình. Khổng Tử coi đàn bà đẹp như rượu nồng thì mình coi những người đàn ông như đủ thứ có men. Say được cũng có mà nhấp một ngụm rồi nhổ đi cũng có. Ngọt như vang ngọt mà cay như rượu ngô vừa cất cũng có.
       Một ly rượu đúng lúc cùng người tri kỷ có thể chia sẻ làm nhẹ gánh trên vai nhau nhiều lắm. Rượu nồng càng uống càng say, có những thứ say triền miên để cả đời không tỉnh. Nhớ một người chị, khi mình còn đang bỡ ngỡ với cuộc sống gia đình đã nhận xét " cứ cắm cúi đi em, cứ cun cút đi em, đời có khi như ly rượu, chưa uống tưởng ngon . Uống rồi thì chua loét". Lúc đấy mình vẫn vô tư cười, để rồi có ngày lại bật khóc cùng chị, khi hai mốc cuộc đời của chị em lại trùng nhau như thế. Để rồi lặng lẽ nhìn chị uống đến say. Nhưng xét lại đời vẫn là chai rượu ngon, chỉ là thời điểm nào đấy mình uống với thứ thức ăn không hợp nên làm cho nó thành dở. Nên chả tại nó, chả tại mình, chả tại thức ăn chỉ tại sự kết hợp không đúng chỗ / đúng lúc mà thôi.
      Quay lại một chút với cái so sánh đàn ông với rượu. Có những người bạn khác phái ngon như rượu mùi, uống nhàn nhạt nhưng có thể uống lâu. Dĩ nhiên là không thể say. Mình thích những người bạn như thế. Họ dạy mình về cách nghĩ đối lập, về sự thoải mái, về sự phong phú của những sự vật rất giời ơi nhưng thú vị. Có người đàn ông như rượu pha, rượu ngâm. Ai cũng khen ngon khen bổ, mình uống mỗi ngụm là nổi dị ứng khắp người. Nhìn cho biết và xin khiếu. Có kiểu người như rượu nặng, cay, sốc, thơm nhưng để váng đầu nên không thể uống nhiều. Treo lên giá để bày. Có lẽ mình hợp với vang, nhưng uống vang lại nhanh đỏ mặt (hơn cả uống rượu nặng), cho vào bếp làm đồ nấu sẽ ngon hơn.
      Và bao giờ rượu mới thành ngon....
      

Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2013

Dành cho ....


Vẫn là Anh vẫn là Em.
Cái bắt tay lâu ngày không gặp.
Bàn tay Anh, tay Em ấm nóng
Chẳng bùng lên ngọn lửa xa xưa.

Vẫn là Anh vẫn là Em.
Vẫn ánh mắt của ngày đã cũ
Đã từng sâu trở thành ám ảnh
Giờ dửng dưng như gió qua chiều.

Vẫn là Anh vẫn là Em.
Mọi contact vẫn y nguyên thế
Nhưng không còn những điều thủ thỉ
Giờ gói tròn trong những biz, deals.

Vẫn là Anh vẫn là Em.
Qua mất rồi những gì đã có
Đối diện nhau, cười trừ bối rối.
Chợt bình yên khi đã bước qua nhau.

5/1/2013.