Hạ sang rồi phải không em, khi cái nắng cứ hong vàng cả ngõ. Dù phượng chưa dỏ và bằng lăng chưa tím. Khi lá bàng vẫn còn nõn một màu xanh óng ả. Hạ đã sang dù tháng tư vắt dài qua những ngày giao mùa trở rét. Sau những ngày đi xa trở về, em mới thấy cái oi nồng của ngày nắng mới, của những cơn đau đầu lúc đổi nắng mưa. Nhưng em vẫn reo thầm trong lòng khi giang tay ra đón những đốm nắng nhảy nhót qua kẽ lá. Trong veo, yên lành.
Tháng tư cùng bước chân dè dặt của hạ vàng. Mơ hồ nhận ra mình đang đánh rơi những ngày nắng đẹp, lỗng lẫy, bình yên. Hạ sang rồi, tháng tư ạ. Hạ sang len lỏi, khe khẽ như mùi mơ chín, không cảm thấy mà bỗng ùa lên bao bọc khi cúi xuống chọn mua. Những xảo mơ thơn diu, vàng màu nắng non, lấm tấm dỏ đã có mặt ở các chợ. Những người phụ nữ lại vội vàng chọn những quả ngon nhất để kịp mùa hè có cốc nước mát lạnh vàng ươm cho gia đình. Dù thật vỗi vã khi qua chợ để kịp về gặp khách hàng, em cũng không thể nào đừng được chọn lấy vài cân để kịp ngâm đón hạ. Dù rằng nhà chưa bao giờ hết những loại nước hoa quả ngâm nhưng cái chất đàn bà trong em vẫn giục em phải làm, phải đón lấy kẻo món quà đầu hạ sẽ vội vã qua nhanh. Trưa ong sắc nắng, tranh thủ nhặt lại những quả mơ đã ngâm kỹ để ngâm, mơ vàng đốm đỏ, đường vàng nâu. Những lớp màu đan xen nhau để một ngày chiết ra thứ nước vàng ong, sóng sánh, mát rượi. Nhưng sự yêu thương truyền đời từ tay bà sang tay mẹ rồi đến những người con gái, những nàng dâu.Vội vã dường như dừng lại, nhường bước cho cảm xúc mùa hạ lan nhanh trong mắt, trên những ngón tay.
Hạ này, may mắn lắm nhé. Những cánh loa kén vẫn kịp rưng rưng tỏa mùi thơm khắc khoải, nắng có mang mùi này đi xa không? Mùi thơm vừa chào đón vừa là tiễn biệt. Thật may vì được trở về trong mùi hương như vậy. Tháng này, những chuyến đi liên miên, những khó khăn của sự khởi đầu vẫn căng đầy trong tâm trí. Nhưng mà, kệ, nhỉ, chắt chút bon chen để tìm cho mình cảm giác ấm áp, reo vui của đầu mùa hạ. Cuộc đời có dài lắm đâu em, có bao nhiêu điều để lo để buồn thì cũng phải có những niềm vui nho nhỏ để cân bằng chứ nhỉ. Đầu hạ mà, cái nắng vẫn còn ngập ngừng chứ chưa gay gắt rát bỏng, những thứ quả dâu tím, mơ vàng, chua chua chát chát, ngọt ngọt. Yêu cái đầu mùa này quá.
Hạ này, có một góc để trốn nắng rất đẹp, rất bình yên. Em thích ngồi ở đấy, dù là để thả hồn phiêu lãng, hay suy nghĩ về những bản hợp đồng. Yên lành khung cửa xanh đầy gió, róc rách tiếng nước va khẽ vào những bậc đá. Hạ lúc đấy đẹp lắm, nhưng cô gái đang bắt đầu trổ mã vẫn ngượng nghịu trẻ con nhưng đã thấp thoáng chất đàn bà rất lẳng. Lạ lắm...
Hạ sang, ừ dù dấu chân của hạ có khẽ khàng, em vẫn chờ, chờ ở một nơi nào đó trong tim mình. Em nhớ những cơn mưa ào ạt của hạ, để gột sạch những cái oi nồng và mệt mỏi hạ ơi..
Thứ Hai, 22 tháng 4, 2013
Thứ Tư, 17 tháng 4, 2013
Đánh dấu cho một đoạn dời.
Kịp trở về sau một chuyến đi xa, để đón một mốc kỷ niệm trong đời. Vẫn kịp đón chút không khí mùa xuân muộn, kịp cắm lọ loa kèn như mong muốn. Lặng lẽ đón lễ kỷ niệm riêng bằng những nhìn lại chặng đường đã đi.
Phong tục việt nam phần tang chế có quy định hết ba năm là giỗ đoạn, giỗ hết cho người đã khuất. Ngày mai cũng là ngày kịp tròn ba năm giỗ đoạn cho cuộc hôn nhân ngắn ngủi. Từng đọc Trang Hạ với bài viết " Bỏ chồng để cưới đời mình" và cảm nhận của mình là sâu sắc, rất sâu sắc.
Ba năm chính thức tháo bỏ chữ hôn nhân để thành single mom. Mỗi một ngã rẽ lại đem mình đến một khung cảnh mới và ngay khi rẽ thì chả ai kịp biết rằng nó sẽ ra sao. Nếu như có cái được gọi là bản đồ cho cuộc sống thì sẽ tốt biết mấy nhung cuộc sống cũng sẽ thiếu đi những bất ngờ đầy thi vị. Ba năm chẳng thể gọi là dài nhưng cũng đủ để có rất nhiều điểu đến và đi . Có những việc đến và đi ồn ào, có cái lặng lẽ song đã mang lại cho cuộc sống mình nhiều sắc thái hơn, cho mình được biết đến nhiều khía cạnh, nhiều con người và học hỏi được nhiều hơn.
Không biết những 3c khác nghĩ thế nào về cuộc sống hậu ly hôn. Ly hôn chỉ là tầm 30 phút trước tòa và 15 ngày chờ quyết định chính thức có hiệu lực. và lúc đó là cuộc sống mới bắt đầu. Vất vả hơn, dễ nản lòng hơn khi đóng đủ hai vai của cha mẹ nhưng với mình đó không phải là điều khó nhất. Khó nhất, vất vả nhất lại là tìm lại những giá trị cá nhân mình. Những giá trị đã bị bỏ quên hay có phần mất đi trong hôn nhân. Khi đã phải ly hôn thì cả hai người trong vai trò chính đều có lỗi, dù ít hay nhiều, dù vô tình hay cố ý. Giống như hai nửa quả táo, lúc đầu đều nghĩ rằng ghép với nhau là thật khít, đúng là hai thành một hoàn hảo. Nhưng thời gian, công việc, nội ngoại, con cái, đủ thứ có thể gọi thành tên và không thể thành tên đã làm hai nửa quả táo héo đi một cách không đều. Và nếu nhưng độ lệch quá nhiều hay một nửa thành thứ quả khác thì sẽ rời ra mỗi hướng. Ba năm vừa làm cha, vừa làm mẹ, việc tìm lại bản thân dường rất nặng nề. Không, đúng hơn ba năm là khoảng thời gian chính thức, còn con đường đấy đã bắt đầu từ rất lâu trước đó. Sao đến giờ mình mới nghĩ ra nhỉ ??
Đôi lúc tôi tự trách mình đã bỏ qua những nhu cầu của bản thân để cố gắng lùa mình vào một cái khung do xã hội quy định. Có thể đấy là lỗi của mình, có thể mình chưa đủ giỏi, chưa đủ đảm để trở thành cái giống như xã hội vẫn nghĩ. Nhưng dần dần mình hiểu ra rằng không phải tại mình dù có thể mình cũng có những sự sai nào đấy. Những giá trị bản thân mình vẫn còn đó nhưng để gọi lại, để hòa hợp lại thì quả là một chặng đường rất dài. Để có nụ cười an nhiên hôm nay, bao nhiêu giọt nước mặt lặng lẽ rơi và lòng tự nhủ " Mạnh mẽ lên tôi ơi". Mình phải nói rằng mình may mắn, may mắn vì có được sự ủng hộ, che chở của gia đình, sự chia sẻ của bạn bè và cái tính nhanh quên của mình. Và cuộc đời ơi, mình đã phần nào tìm lại chính mình.
Giỗ đoạn cho một thứ đã mất đi . Không có sự hồi sinh nếu không có sự mất mát. Thế nên mình cảm thấy lòng bình an khi nhìn lại ba năm đã đi qua. Cái tôi của mình đã trở lại với nụ cười an nhiên, mình đã sẵn sàng để tiếp đón những gì sẽ đến....
Phong tục việt nam phần tang chế có quy định hết ba năm là giỗ đoạn, giỗ hết cho người đã khuất. Ngày mai cũng là ngày kịp tròn ba năm giỗ đoạn cho cuộc hôn nhân ngắn ngủi. Từng đọc Trang Hạ với bài viết " Bỏ chồng để cưới đời mình" và cảm nhận của mình là sâu sắc, rất sâu sắc.
Ba năm chính thức tháo bỏ chữ hôn nhân để thành single mom. Mỗi một ngã rẽ lại đem mình đến một khung cảnh mới và ngay khi rẽ thì chả ai kịp biết rằng nó sẽ ra sao. Nếu như có cái được gọi là bản đồ cho cuộc sống thì sẽ tốt biết mấy nhung cuộc sống cũng sẽ thiếu đi những bất ngờ đầy thi vị. Ba năm chẳng thể gọi là dài nhưng cũng đủ để có rất nhiều điểu đến và đi . Có những việc đến và đi ồn ào, có cái lặng lẽ song đã mang lại cho cuộc sống mình nhiều sắc thái hơn, cho mình được biết đến nhiều khía cạnh, nhiều con người và học hỏi được nhiều hơn.
Không biết những 3c khác nghĩ thế nào về cuộc sống hậu ly hôn. Ly hôn chỉ là tầm 30 phút trước tòa và 15 ngày chờ quyết định chính thức có hiệu lực. và lúc đó là cuộc sống mới bắt đầu. Vất vả hơn, dễ nản lòng hơn khi đóng đủ hai vai của cha mẹ nhưng với mình đó không phải là điều khó nhất. Khó nhất, vất vả nhất lại là tìm lại những giá trị cá nhân mình. Những giá trị đã bị bỏ quên hay có phần mất đi trong hôn nhân. Khi đã phải ly hôn thì cả hai người trong vai trò chính đều có lỗi, dù ít hay nhiều, dù vô tình hay cố ý. Giống như hai nửa quả táo, lúc đầu đều nghĩ rằng ghép với nhau là thật khít, đúng là hai thành một hoàn hảo. Nhưng thời gian, công việc, nội ngoại, con cái, đủ thứ có thể gọi thành tên và không thể thành tên đã làm hai nửa quả táo héo đi một cách không đều. Và nếu nhưng độ lệch quá nhiều hay một nửa thành thứ quả khác thì sẽ rời ra mỗi hướng. Ba năm vừa làm cha, vừa làm mẹ, việc tìm lại bản thân dường rất nặng nề. Không, đúng hơn ba năm là khoảng thời gian chính thức, còn con đường đấy đã bắt đầu từ rất lâu trước đó. Sao đến giờ mình mới nghĩ ra nhỉ ??
Đôi lúc tôi tự trách mình đã bỏ qua những nhu cầu của bản thân để cố gắng lùa mình vào một cái khung do xã hội quy định. Có thể đấy là lỗi của mình, có thể mình chưa đủ giỏi, chưa đủ đảm để trở thành cái giống như xã hội vẫn nghĩ. Nhưng dần dần mình hiểu ra rằng không phải tại mình dù có thể mình cũng có những sự sai nào đấy. Những giá trị bản thân mình vẫn còn đó nhưng để gọi lại, để hòa hợp lại thì quả là một chặng đường rất dài. Để có nụ cười an nhiên hôm nay, bao nhiêu giọt nước mặt lặng lẽ rơi và lòng tự nhủ " Mạnh mẽ lên tôi ơi". Mình phải nói rằng mình may mắn, may mắn vì có được sự ủng hộ, che chở của gia đình, sự chia sẻ của bạn bè và cái tính nhanh quên của mình. Và cuộc đời ơi, mình đã phần nào tìm lại chính mình.
Giỗ đoạn cho một thứ đã mất đi . Không có sự hồi sinh nếu không có sự mất mát. Thế nên mình cảm thấy lòng bình an khi nhìn lại ba năm đã đi qua. Cái tôi của mình đã trở lại với nụ cười an nhiên, mình đã sẵn sàng để tiếp đón những gì sẽ đến....
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)