Kịp trở về sau một chuyến đi xa, để đón một mốc kỷ niệm trong đời. Vẫn kịp đón chút không khí mùa xuân muộn, kịp cắm lọ loa kèn như mong muốn. Lặng lẽ đón lễ kỷ niệm riêng bằng những nhìn lại chặng đường đã đi.
Phong tục việt nam phần tang chế có quy định hết ba năm là giỗ đoạn, giỗ hết cho người đã khuất. Ngày mai cũng là ngày kịp tròn ba năm giỗ đoạn cho cuộc hôn nhân ngắn ngủi. Từng đọc Trang Hạ với bài viết " Bỏ chồng để cưới đời mình" và cảm nhận của mình là sâu sắc, rất sâu sắc.
Ba năm chính thức tháo bỏ chữ hôn nhân để thành single mom. Mỗi một ngã rẽ lại đem mình đến một khung cảnh mới và ngay khi rẽ thì chả ai kịp biết rằng nó sẽ ra sao. Nếu như có cái được gọi là bản đồ cho cuộc sống thì sẽ tốt biết mấy nhung cuộc sống cũng sẽ thiếu đi những bất ngờ đầy thi vị. Ba năm chẳng thể gọi là dài nhưng cũng đủ để có rất nhiều điểu đến và đi . Có những việc đến và đi ồn ào, có cái lặng lẽ song đã mang lại cho cuộc sống mình nhiều sắc thái hơn, cho mình được biết đến nhiều khía cạnh, nhiều con người và học hỏi được nhiều hơn.
Không biết những 3c khác nghĩ thế nào về cuộc sống hậu ly hôn. Ly hôn chỉ là tầm 30 phút trước tòa và 15 ngày chờ quyết định chính thức có hiệu lực. và lúc đó là cuộc sống mới bắt đầu. Vất vả hơn, dễ nản lòng hơn khi đóng đủ hai vai của cha mẹ nhưng với mình đó không phải là điều khó nhất. Khó nhất, vất vả nhất lại là tìm lại những giá trị cá nhân mình. Những giá trị đã bị bỏ quên hay có phần mất đi trong hôn nhân. Khi đã phải ly hôn thì cả hai người trong vai trò chính đều có lỗi, dù ít hay nhiều, dù vô tình hay cố ý. Giống như hai nửa quả táo, lúc đầu đều nghĩ rằng ghép với nhau là thật khít, đúng là hai thành một hoàn hảo. Nhưng thời gian, công việc, nội ngoại, con cái, đủ thứ có thể gọi thành tên và không thể thành tên đã làm hai nửa quả táo héo đi một cách không đều. Và nếu nhưng độ lệch quá nhiều hay một nửa thành thứ quả khác thì sẽ rời ra mỗi hướng. Ba năm vừa làm cha, vừa làm mẹ, việc tìm lại bản thân dường rất nặng nề. Không, đúng hơn ba năm là khoảng thời gian chính thức, còn con đường đấy đã bắt đầu từ rất lâu trước đó. Sao đến giờ mình mới nghĩ ra nhỉ ??
Đôi lúc tôi tự trách mình đã bỏ qua những nhu cầu của bản thân để cố gắng lùa mình vào một cái khung do xã hội quy định. Có thể đấy là lỗi của mình, có thể mình chưa đủ giỏi, chưa đủ đảm để trở thành cái giống như xã hội vẫn nghĩ. Nhưng dần dần mình hiểu ra rằng không phải tại mình dù có thể mình cũng có những sự sai nào đấy. Những giá trị bản thân mình vẫn còn đó nhưng để gọi lại, để hòa hợp lại thì quả là một chặng đường rất dài. Để có nụ cười an nhiên hôm nay, bao nhiêu giọt nước mặt lặng lẽ rơi và lòng tự nhủ " Mạnh mẽ lên tôi ơi". Mình phải nói rằng mình may mắn, may mắn vì có được sự ủng hộ, che chở của gia đình, sự chia sẻ của bạn bè và cái tính nhanh quên của mình. Và cuộc đời ơi, mình đã phần nào tìm lại chính mình.
Giỗ đoạn cho một thứ đã mất đi . Không có sự hồi sinh nếu không có sự mất mát. Thế nên mình cảm thấy lòng bình an khi nhìn lại ba năm đã đi qua. Cái tôi của mình đã trở lại với nụ cười an nhiên, mình đã sẵn sàng để tiếp đón những gì sẽ đến....
E mong chi se co duoc hanh phuc that su trong buoc duong toi nay chi nhe.
Trả lờiXóaLuôn nở nụ cười an nhiên để đón chào hạnh phúc rạng ngời chị nhé!
Trả lờiXóa