Thong thả xách làn ra chợ gần nhà vì tự dưng thấy thích đi chợ. Thú thực mình nghĩ chợ và người đàn bà có mối quan hệ rất sâu sắc. Cái việc đi đầu chọ đến cuối chợ, phân vân ăn gì mua gì cho gia đình là việc vùa chán vừa mệt nhưng lại là hạnh phúc. Cũng như câu cảm thán chứa đầy chăm chút dành cho gia đình.
Tận hưởng cảm giác la cà khi đi chợ không áp lực. Cảm giác thu ở chợ là rất phồn thực khi hàng mẹt, hàng xảo thức quà thu được bày trên lối đi vào chợ. Những mẹt hồng đỏ căng óng ánh, vỏ mỏng tang lộ từng thớ thịt quả ngọt đậm. Rổ ổi găng vàng hườm chen lẫn xanh trắng chất xếp bên bạt chuối tiêu. Rồi na rồi nhãn . Nào lựu nào bưởi … Những sản vật mùa thu, những ngọt ngào chắt chiu qua mùa nắng hạ, gom góp sương mát gió lành để tỏa mùi hương dịu dặt êm êm. Dẫn nàng ra chọn hoa quả, nói cho con biết cách chọn thế nào cũng là niềm hạnh phúc bình dị của mẹ. Chưa mong rằng con nhớ được những gì mẹ dặn nhưng cái cảm giác có người để chia sẻ những cái vụn vặt đàn bà thích thích, vui vui như đi xa có bạn đồng hành.
Chợ, cái nơi ồn ào, cái nơi chua chát nhất nhưng lại ẩn sau nó những sự đồng cảm, chứa căng sự tảo tần của cả người bán lẫn người mua. Khách quen chọn hàng, người bán tư vấn nên làm thế nào thì ngon, gia vị thế nào cho phù hợp. Nếu để ý một chút, các bà nội trợ có thể học được rất nhiều món ngon cũng nhu bí kíp chế biến ở ngay tại chợ ấy chứ. Mình giờ ít đi chợ nhưng cái chợ gần nhà mẹ có những người bán còn nhớ mình từ thời con gái. Mấy chị bán lagim thấy dắt con ra chợ vẫn tíu tít hỏi thăm. Nó không chỉ là mua bán mà là sự giao lưu. Như sự chăm sóc khách hàng đỉnh cao – mình nên học. Con gái tò mỏ hỏi “ Mẹ biết các bác ấy ạ”. Bé thương, đó là giao tiếp, là sự chia sẻ giữa người và người, là sự kết nối con với xã hội. Chợ nơi những giao thoa của những cái bon chen và cái êm ấm. Những người đàn bà hàng tôm hàng cá thì cũng lại là những người mẹ, người vợ hết lòng thương khi ngóng người gần nhà đi qua để gửi đồ ăn cho gia đình. Người bán người mua chụm vào nhau kể chuyện chồng con. Buôn cho này một câu, ra chỗ kia hỏi một chút, cái giao tiếp gần gũi ấy kéo nhiều người đến chợ nhất là những người ở tầm tuổi bà ngoại con.
Lang thang từ hàng thịt sang hàng cá, chọn mớ tép gạo tươi rói về rang, miếng cá ngon để làm món chiên xù cho con. Bé ạ, hạnh phúc chỉ giản đơn là bữa cơm ngon cùng cả gia đình và phụ nữ lại là người nắm giữ nó. Những lúc hai mẹ con chia sẻ với nhau những việc lặt vặt là lúc mẹ muốn con hiểu phụ nữ là thế nào. Con sẽ cùng mẹ học nấu ăn, làm những việc gia đình, đi chợ nấu cơm. Mẹ chưa mấy khi nghĩ rằng điều đó cần để chăm sóc một người đàn ông nào đó nhưng có nó con mẹ sẽ chủ động được cuộc sống của mình. Ăn ngon không nhất thiết đắt tiền, ngon từ những cái giản đơn nhất
Phụ nữ ấy mà, toàn những điều vụn vặt thế thôi . Mà vui, mà buồn cũng xoay tròn quanh nó. Hạnh phúc đơn sơ thi thấy con cười khi chỉ chỏ giữa chợ. Che ô mẹ con mình về nấu cơm nào…
Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2013
Chủ Nhật, 4 tháng 8, 2013
Mở cửa ra em, đón gió về .
Cái không khí trong trẻo sau bão đã làm cái oi nồng trước bão thành cái xa xôi. Trời xanh trong veo, tự dưng có cảm giác chớm thu. Tháng tám rồi. Sen cuối hạ cũng tung những cánh hồng rực lên lần cuối. Lâu lắm rồi mới lang thang trên phố trong cái nắng ong vàng dịu dàng của buổi đầu thu.
Tự chọn cho mình mùi hương mới của Givenchy, dịu dàng, hơi ngọt nhẹ, như sáng thu tinh khôi. Gió mang mùi hương lẩn khuất. Nó thích gió, thích cảm giác mơn man gió lùa qua tóc. Chạy vào quán trà quen, cô bé phục vụ đóng cửa bật điều hòa - thứ mà nó ghét cay đắng - cái không khí điều hòa, ngột ngạt tù túng . Buông nhẹ “ mở cửa ra em, đón gió về”, lơ đãng nhìn qua khung cửa .
Quán vắng đến tiếng nước vỗ cũng thấy vang, gió lơ đãng đùa với lá, nó lơ đãng trong những suy nghĩ của mình. Co giãn suy nghĩ , nó lại nghĩ đến chuyện cái tình người với nhau. Nó nhận ra rằng người tự làm cho mình khổ nhiều hơn là người khác làm cho mình khổ. Bữa tối nhà nó thường rơi vào tầm chiếu phim của VTV3, tuyền phim hàn quốc. Chả thích cũng chả ghét, xem cũng được , không xem cũng được. Mệt thật, yêu nhau là thế rồi đến lúc chia tay nhau lại cay cú thế. Hành nhau chưa đủ hay sao mà còn lôi kéo những người xung quanh vào cuộc chiến vốn dĩ rất riêng này. Đã trải qua những bước như thế, nó thấy thực sự các nhân vật thật đáng thương khi cứ đuổi nhâu trong những cái vòng lẩn quẩn. Dưng gần đây nó thấy mình được đưa vào câu chuyện tương tự của bạn. Nó không hiểu về cái gọi đúng sai trong sự chia ly của gia đình bạn nhưng nó thực sự buồn. Ly hôn đã mệt, sống được đã vất, sao cứ làm khó nhau làm ? Những thắng thua cũng là vô nghĩa; để sức mà sống, mà yêu đời, để ánh mắt con vẫn trong veo yên lành.
Cuốc sống ấy mà, cứ như gió ấy. Lúc lạnh lẽo, lúc nồng ấm, lúc khô ran mà có lúc nặng trĩu hơi nước. Gió, vậy thôi,k nhưng mà có chừa ai ra đâu ? Thả lỏng cho những suy nghĩ trôi tuột đi như gió, nó học cách không phán xét , cố gắng thật công bằng với mọi chuyên, chấp nhận mọi chuyện như bản chất vốn dĩ. Lẽ nào nó cũng đơn giản như gió. Gió ấm nồng mang hơi thu vào chén trà, lãng đãng. Vì rồi mọi cái cũng sẽ đi qua như gió thổi nên cố gắng kéo lại bằng những suy nghĩ tích cực nhất có thể, những kỷ niệm đẹp nhất có thể ngay cả khi đó là nỗi đau buồn. Rồi sẽ có lúc một mùi hương , một âm thanh, một cánh hoa trong gió sẽ đem lại những cảm xúc về những điều xa cũ. Và nó biết mình đang sống và mỉm cười…
Mở cửa ra em, gió đang về đấy. Bước chân trong gió chớm thu nhẹ bẫng, cảm xúc của hiện tại hơn cả hạnh phúc ảo ảnh đã qua. Gió, vậy thôi, váy bay nhẹ trong nắng, gió có biết là đã đưa nó về với những tinh khôi…
“ Sống ở đời cần có một tấm lòng….Để gió cuốn đi, cuốn đi
…”
Tự chọn cho mình mùi hương mới của Givenchy, dịu dàng, hơi ngọt nhẹ, như sáng thu tinh khôi. Gió mang mùi hương lẩn khuất. Nó thích gió, thích cảm giác mơn man gió lùa qua tóc. Chạy vào quán trà quen, cô bé phục vụ đóng cửa bật điều hòa - thứ mà nó ghét cay đắng - cái không khí điều hòa, ngột ngạt tù túng . Buông nhẹ “ mở cửa ra em, đón gió về”, lơ đãng nhìn qua khung cửa .
Quán vắng đến tiếng nước vỗ cũng thấy vang, gió lơ đãng đùa với lá, nó lơ đãng trong những suy nghĩ của mình. Co giãn suy nghĩ , nó lại nghĩ đến chuyện cái tình người với nhau. Nó nhận ra rằng người tự làm cho mình khổ nhiều hơn là người khác làm cho mình khổ. Bữa tối nhà nó thường rơi vào tầm chiếu phim của VTV3, tuyền phim hàn quốc. Chả thích cũng chả ghét, xem cũng được , không xem cũng được. Mệt thật, yêu nhau là thế rồi đến lúc chia tay nhau lại cay cú thế. Hành nhau chưa đủ hay sao mà còn lôi kéo những người xung quanh vào cuộc chiến vốn dĩ rất riêng này. Đã trải qua những bước như thế, nó thấy thực sự các nhân vật thật đáng thương khi cứ đuổi nhâu trong những cái vòng lẩn quẩn. Dưng gần đây nó thấy mình được đưa vào câu chuyện tương tự của bạn. Nó không hiểu về cái gọi đúng sai trong sự chia ly của gia đình bạn nhưng nó thực sự buồn. Ly hôn đã mệt, sống được đã vất, sao cứ làm khó nhau làm ? Những thắng thua cũng là vô nghĩa; để sức mà sống, mà yêu đời, để ánh mắt con vẫn trong veo yên lành.
Cuốc sống ấy mà, cứ như gió ấy. Lúc lạnh lẽo, lúc nồng ấm, lúc khô ran mà có lúc nặng trĩu hơi nước. Gió, vậy thôi,k nhưng mà có chừa ai ra đâu ? Thả lỏng cho những suy nghĩ trôi tuột đi như gió, nó học cách không phán xét , cố gắng thật công bằng với mọi chuyên, chấp nhận mọi chuyện như bản chất vốn dĩ. Lẽ nào nó cũng đơn giản như gió. Gió ấm nồng mang hơi thu vào chén trà, lãng đãng. Vì rồi mọi cái cũng sẽ đi qua như gió thổi nên cố gắng kéo lại bằng những suy nghĩ tích cực nhất có thể, những kỷ niệm đẹp nhất có thể ngay cả khi đó là nỗi đau buồn. Rồi sẽ có lúc một mùi hương , một âm thanh, một cánh hoa trong gió sẽ đem lại những cảm xúc về những điều xa cũ. Và nó biết mình đang sống và mỉm cười…
Mở cửa ra em, gió đang về đấy. Bước chân trong gió chớm thu nhẹ bẫng, cảm xúc của hiện tại hơn cả hạnh phúc ảo ảnh đã qua. Gió, vậy thôi, váy bay nhẹ trong nắng, gió có biết là đã đưa nó về với những tinh khôi…
“ Sống ở đời cần có một tấm lòng….Để gió cuốn đi, cuốn đi
…”
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)