Chủ Nhật, 2 tháng 3, 2014

Tháng 3 – thênh thênh tháng, thang thang ngày.

Tháng 3, sau những ngày mưa đến nhão người, hưng hửng nắng dìu dịu. Những chiếc lá bằng lăng, lá bàng đỏ thắm vội vã rời cành để lại đám lộc nõn nường xanh biếc. Thênh thênh tháng, Xuân đã đi được quá nửa chừng Xuân. Nàng Bân may áo cho chồng đã xong chưa? Tháng của lộc non, tháng thơm hoa bưởi , hoa chanh. Xảo hoa thêm mấy chùm hoa bưởi tinh khiết phơn phớt xanh, dịu dàng thơm như mái tóc con gái. Thang thang ngày, cái ngày tháng ba dài hơn khi sớm mai tiếng chim sẻ rinh rich chuyền cành. Thang thang ngày, nóng không ra nóng mà lạnh không ra lạnh, mùa của những chiếc khăn mỏng nhẹ như cánh hoa. Tháng ba, mùa đẹp lắm, khẽ khàng như con bướm xuân tách mình ra khỏi kén.
Thênh thênh mưa phùn , áo ai về ướt nhẹ, Thang thang nắng nhẹ, những mẹt bột sắn nhà ai hong trắng cả trưa. Mùa xuân với nó gắn với mùi hoa bưởi, mùi ngai ngái của bột sắn dây. Lâu thật lâu rồi, nhà không còn mài sắn dây, phơi bột sắn nữa. Nó nhơ bát chè hoa cau thơm thơm mùi hoa bưởi của bà ngoại. Bột sắn trong veo, đỗ vàng ươm lắc rắc, mùi hoa bưởi man mát – đậm đà mà ngọt lướt qua. Nhẹ như vị của Xuân.
Thênh thênh tháng 3, tháng 3 đi từng bước khẽ theo ngày. Nắng vẫn nhẹ lắm, lạnh còn dịu lắm, gió se se lắm, chỉ có người là vội vàng. Tháng 3, ngày cũng dùng dằng như thế. Thênh thênh tháng khi nhìn những lộc non mướt rượt, những chùm lá dâu da xanh đến xanh gợi lên vị chua chát học trò. Hoa dâu da trắng nặng mùa xuân mà sao hạ về vắng bóng những chùm quả chín màu đỏ lửa? Thang thang ngày, những dải cỏ xanh ngát sau những cơn mưa, những chùm hoa dại lai tím lại vàng chen hồng chen trắng, dù người hờ hững bước qua. Mùa này Hà nội có hoa sưa, còn nơi này, những nụ mộc miên cũng đang vội vã gom màu để bùng lên ngon lửa cuối Xuân. Những nụ mộc miên hé nở, báo hiệu Xuân tàn đến nơi. Thênh thang tháng ngày rồi cũng khép lại.
Tháng 3, đi trên con đường ngút xanh màu lụa nõn của bàng, của bằng lăng, cùng những loài cây khác, trong tim nó lại đội lên một hình ảnh con đường của ký ức. Xa lắm rồi, lâu lắm rồi nhưng nó vẫn nhớ con đường màu bàng bạc chồi sồi. Nó vẫn gọi con đường đó là Đường Nến – những lộc sồi kiêu hãnh, thẳng tắp, xám bạc long lanh – càng lung linh trong góc tâm trí của mình. Con bé nó 10 tuổi ấy, áo khoác nhẹ màu đỏ, tung tăng chân sáo, mắt ngước nhìn bầu trời xanh với những chồi non thắng đứng kiêu hãnh – vẫnđại diện cho những tháng ngày không thể phai . Những lúc tưởng như thênh thanh tháng ngày không bao giờ hết.
Thênh thênh thang thang, thênh thênh tháng, thang thang ngày… tháng ba ơi…


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét