Chủ Nhật, 23 tháng 11, 2014

Chiều

thích không gian tĩnh lặng, thanh thản của chùa – những ngôi chùa cũ. Nhìn Mẹ thành tâm cầu khấn bình an cho gia đình, cho những đứa con có lớn mà chưa đủ khôn ngoan với đời, bất giác tôi ứa nước mắt. Tháng năm đi qua, Mẹ già đi và ngày càng giống Bà ngoại quá, từ cách nói nhẹ nhàng đến cái dáng thanh thanh. Ngày bé, tôi là đứa cháu hay được bà dẫn lên chùa mỗi rằm, mồng một. Có lẽ tôi yêu cái không gian tĩnh mịch của chùa từ khi nghe tiếng cầu kinh của bà trong cái nhìn hiền từ của Đức Phật…Những ngày không vui, những chuyện lớn bé , những nặng lòng nhẹ đi trong tiếng gió lao xao, tiếng cá đớp mồi…Chỉ mong bình an, chỉ mong suôn sẻ. Chỉ mong bố mẹ mạnh khỏe để còn có hạnh phúc đơn giản về nhà gặp bố mẹ ở đó.
Tối, Hương hoa sữa ngạt ngào – có lẽ đợt hoa cuối cùng thì phải. Đi về trên con đường thênh thang vắng, nỗi buồn chợt dâng lên làm cay mắt.
“ Có những lúc con đường thênh thang thế
Ta tự hỏi mình đang đi về đâu ??”
Chống chênh những suy nghĩ, tự hỏi nên làm gì ? Chỉ có mùi hoa sữa vẫn nồng nàn, ve vuốt những mệt mỏi, những nỗi buồn trong tâm trí, xoa dịu những ấm ức, chênh chao . Pha cốc trà nóng, cảm giác không thoải mái vẫn còn. Nhắm mắt, tự gợi lên những cảm giác vui vẻ để đưa mình về cân bằng.
Hoa sữa vẫn thơm, đêm vẫn đầy sao, hơi lạnh dịu lại….Buồn ơi,, chào mi….

lãng đãng

Chiểu ngày mồng một, cảm giác ngột ngạt. Chạy về nhà ngoại, rủ mẹ qua chùa thắp hương. Chùa không vắng nhưng yên tĩnh. Loanh quanh với mẹ đi từ ban phật tới ban mẫu, lắng nghe tiếng rì rầm khấn vái. Lâu lắm mới đi lễ với mẹ. Hình như càng già đi, phụ nữ lại càng tin vào những đấng tối cao, vào mơ hồ tâm linh để tìm thanh thản. Ngồi dưới gốc cây gạo già trong chiều lảng bảng, sự tĩnh lặng được tôn thêm bởi những tiếng chuông phảng phất. Cảm xúc rưng rưng làm mềm trái tim. Rất thích không gian tĩnh lặng, thanh thản của chùa – những ngôi chùa cũ. 
Nhìn Mẹ thành tâm cầu khấn bình an cho gia đình, cho những đứa con có lớn mà chưa đủ khôn ngoan với đời, bất giác tôi ứa nước mắt. Tháng năm đi qua, Mẹ già đi và ngày càng giống Bà ngoại quá, từ cách nói nhẹ nhàng đến cái dáng thanh thanh. Ngày bé, tôi là đứa cháu hay được bà dẫn lên chùa mỗi rằm, mồng một. Có lẽ tôi yêu cái không gian tĩnh mịch của chùa từ khi nghe tiếng cầu kinh của bà trong cái nhìn hiền từ của Đức Phật…Những ngày không vui, những chuyện lớn bé , những nặng lòng nhẹ đi trong tiếng gió lao xao, tiếng cá đớp mồi…Chỉ mong bình an, chỉ mong suôn sẻ. Chỉ mong bố mẹ mạnh khỏe để còn có hạnh phúc đơn giản về nhà gặp bố mẹ ở đó.
Tối, Hương hoa sữa ngạt ngào – có lẽ đợt hoa cuối cùng thì phải. Đi về trên con đường thênh thang vắng, nỗi buồn chợt dâng lên làm cay mắt.
“ Có những lúc con đường thênh thang thế
Ta tự hỏi mình đang đi về đâu ??”
Chống chênh những suy nghĩ, tự hỏi nên làm gì ? Chỉ có mùi hoa sữa vẫn nồng nàn, ve vuốt những mệt mỏi, những nỗi buồn trong tâm trí, xoa dịu những ấm ức, chênh chao . Pha cốc trà nóng, cảm giác không thoải mái vẫn còn. Nhắm mắt, tự gợi lên những cảm giác vui vẻ để đưa mình về cân bằng.
Hoa sữa vẫn thơm, đêm vẫn đầy sao, hơi lạnh dịu lại….Buồn ơi,, chào mi….
Like   Comm

Thứ Năm, 13 tháng 11, 2014

ngày con tám tuổi

Cho Con - ngày tròn tám tuổi.
Yêu thương, tháng năm nào rồi cũng đi qua nhưng với mỗi con người dấu ấn ghi lại sẽ giúp nhắc lại thời gian.
Con tròn tám tuổi - hết hoàn toàn cái tuổi nhi đồng. Mấy ngày nay mẹ cứ lẩn quẩn mãi với suy nghĩ con lớn rồi sao ? Nhìn con cứng cáp, vui vẻ hòa đồng mẹ cảm thấy mình may mắn và tự hào được là mẹ của con. Con gái thương, sinh nhật con; trong mẹ lại gợi lên những dấu ấn của chặng đường chúng ta đã đi. Với mẹ đó là một quãng thời gian thật dài mà vèo cái đã ở lại sau lưng.
Sinh nhật con tròn một tuổi : Bé đình công - ngay sau ngày sinh nhật con dứt khoát không bú bình nữa. Mẹ không thể nào hiểu nổi là tại sao chỉ 1 ngày trước đó con vẫn bú bình ngon lành. Mẹ đổi đến cả chục cái bình và núm mà con vẫn nhất định không; chỉ ăn bằng cốc với thìa. Con còm nhom, ăn cái gì cũng ngậm - cháo, cơm sữa, hoa quả ... Mẹ lo đến mất ngủ vì sức khỏe của con.
Sinh nhật con tròn hai tuổi : Bé dũng cảm. Con được mẹ cho đi học khi tròn 24 tháng. Con đi học rất ngoan. Cái dãi khoai của mẹ đi vào lớp dù rụt rè nhưng không hề khóc. Con dũng cảm biết bao. Chỉ có mẹ là rớm nước mắt vì thương. Mẹ đã lo khi con bé quá, lại được cưng chiều , con xoay xở thế nào.
Sinh nhật con tròn 3 tuổi : Bé ướng bướng. Con bắt đầu những lý luận ngang bướng, có ý kiến riêng đến nhức cả đầu. Mẹ cũng chuyển trường cho con về gần nhà hơn. Nhưng nỗi lo về sức khỏe của con thì vẫn y nguyên thế.
Sinh nhật con tròn 4 tuổi : Bé điệu đà. hôm tổ chức sinh nhật cho con ở trường, có một bạn trai cùng lớp ra chào mẹ rất đàng hoàng " Cháu chào cô, cháu là Đức Anh - bạn thân của Uyên ạ" và nhanh nhẹn cầm ba lô cho con. Hai đứa chào mẹ rồi đi vào lớp. Nói thật là mẹ ngã ngửa vì bất ngờ. Cái Kẹo của mẹ cũng ghê thật . Và mẹ bắt đầu lo...về ngày con lớn
Sinh nhật con tròn 5 tuổi : Bé lắm chuyện. Con lười viết, hay tô mầu. Mẹ nhận ra tính con không tỷ mỷ nhưng lý luận và suy nghĩ của con thì già quá mức. Có lần đi đường, con hỏi mẹ thế nào là hạnh phúc ? Thế nào là gia đình ? và tại sao bố mẹ không sống cùng nhau nữa ? Hôm đó, vừa giải thích cho con, trong mẹ vừa chập chờn nỗi lo con gái đa mang ..
Sinh nhật con 6 tuổi : Bé ham chơi. Con nói với mẹ là con không thích học nhưng thích đi học . Quan trọng nhất là có bạn nhận luôn là bạn trai con - mẹ bất ngờ tập hai . Dù sao bằng cách nào đó, con vẫn lo được việc học ở mức chấp nhận được. Mẹ lo phát ốm chuyện học hành của con.
Sinh nhật tròn 7 tuổi : Bé tình cảm - mẹ lần đầu tiên xa con trong ngày sinh nhật. Khi về ôm con, con biết động viên và an ủi mẹ " Con thương mẹ lắm" . Mẹ lo cho con đến sốt ruột mỗi khi đi xa..
Sinh nhật năm nay : Con đã lớn để có tiệc riêng, tự mời bạn bè . Những nỗi lo về sức khỏe của con đã rời xa . Những lý luận thì liên miên, ăn vạ cũng thành thần ... Con tuyên bố là sẽ không ngủ với mẹ, con muốn tự làm một số việc...
Con gái thương , thêm một tuổi nữa ở con có những cái chưa hề lớn : nhõng nhẽo, ăn vạ, đỏng đảnh, không tập trung ...Con có biết tại sao mẹ đồng ý cho con đi xe đạp tới trường vào ngày sinh nhật không? Món quà của mẹ năm nay là trao cho con sự tin cậy. Tin cậy vào khả năng giải quyết vấn đề, tin cậy vào ý thức của con. Mẹ mong rằng con hiểu những việc mình cần phải làm và suy nghĩ là làm như thế nào. Từ năm nay trở đi, mỗi năm con sẽ có thêm một món quà như vậy . Món quà tinh thần - và mẹ cũng sẽ lấy lại những điều đó nếu như mẹ thấy con chưa làm đủ để có được nó.
Yêu thương - chúc con một tuổi mới thật vui, thật nhiều kỷ niêm, thật xứng đáng để nhận những món quà khác của mẹ...

Thứ Ba, 11 tháng 11, 2014

Lan man cho dễ ngủ


Dạo này có thời gian mình lại nghĩ về những tháng ngày cũ. Mà chỉ nghĩ về những vị trí cũ, về những góc làm việc từng ngồi, về những đồng nghiệp cũ. Lâu lâu lại nghĩ về những ngày đấy, tự hỏi ngày xưa cái quái gì đã đủ sức chôn chân mình lâu thế, mà nhiệt tình thế.
Góc làm việc của mình hay có hoa, hoa cắm hàng tuần cho đến khi những con chuột ăn gỏi sa lát sạch cả cánh lẫn hoa. Bàn làm việc của mình rất rộng mà điện thoại thường xuyên xuống đất nằm. Máy tính cấu hình mạnh nhưng IT rất ghét cái giọng của mình “ anh ơi xem hộ em...”, tuần độ vài lần gì đấy.
Thỉnh thoảng trong lúc ngồi làm việc hiện tại, mình lại nhớ cái văn phòng ào ào, nhớ tiếng team leader quát rầm rầm đuổi cả lũ đi về - muộn lắm rồi. Có lẽ đó là say mê; là những kinh nghiệm; là tình chị / anh / em lúc thương lúc giận; là những đối tác, khách hàng dần thành bạn bè, buồn vui, dưa lê với nhau mỗi khi có dịp. Kể cả khi đã rời xa. Thực sự một phần đời đã gắn vói góc văn phòng ấy. Từ lúc ngơ ngơ đi làm đến lúc có thể lạnh tanh trước các phát sinh. Từ đứa nghe sếp chưa quát đã vâng đến lúc cãi như chém chả. Từ việc khăng khăng ý kiến của minh đến nhịn ực cái tôi của mình để xuôi vẹn mọi bề. Tháng năm ấy, ngọt ngào và chua ngoét mà sao vẫn cứ rưng rưng nhớ về. Điều nhớ nhất ở những nơi đã làm việc là những con người – với mình là như vậy. Đi cũng vì con người mà về cũng vì con người.
Mỗi kinh nghiệm mang theo, mỗi vấn đề gặp phải lại cho một chút bản lĩnh, một chút khéo léo hành xử, một chút tỉnh táo hơn. Chỉ có sự hồn nhiên bẩm sinh vẫn đâu đó, và nhờ có nó mình vẫn là mình để yêu đời, để sống và để đâm đầu vào những phát sinh mới
Những ngày quá áp lực, kể cả những áp lực vì chán không có gì làm, mình vẫn nghĩ đến những lúc dở hơi nhât mà nhủ rằng “ điều xấu nhất còn ở phía trước”. Nhẹ tênh một cái cười – những nỗi bực mình, cái buồn lại nằm yên đâu đó. Những lúc giận đến run người mà giọng qua điện thoại vẫn nhẹ nhàng vui vẻ - mình cảm ơn những tháng ngày chôn chân với cái bàn ở góc đấy. Luyện khống chế cảm xúc không có gì nhanh hơn việc phải hoàn thành hai nhiệm vụ đối lập nhau, ví trí giao tiếp khác nhau trong cùng một thời điểm.
Nghĩ lại mình toàn làm những công việc cực kỳ khoai, chả hiểu là do có cái gì ở mình hấp dẫn mà các vân đề, các phát sinh cứ thế nhè mình mà húc… Tuyền khoai với chuối nhưng mà vui, stress liên tục có khi đến lúc không có lại buồn…Và ngày đi qua… chút gì đọng lại
Lảm nhảm một lúc cho giảm stress, cho những phát sinh hiện tại yên lòng. Những lúc khó khăn hơn thế đã đi qua được, vẫn trong veo một nét cười thì mình ơi, mai là ngày mới…