Chủ Nhật, 23 tháng 11, 2014

Chiều

thích không gian tĩnh lặng, thanh thản của chùa – những ngôi chùa cũ. Nhìn Mẹ thành tâm cầu khấn bình an cho gia đình, cho những đứa con có lớn mà chưa đủ khôn ngoan với đời, bất giác tôi ứa nước mắt. Tháng năm đi qua, Mẹ già đi và ngày càng giống Bà ngoại quá, từ cách nói nhẹ nhàng đến cái dáng thanh thanh. Ngày bé, tôi là đứa cháu hay được bà dẫn lên chùa mỗi rằm, mồng một. Có lẽ tôi yêu cái không gian tĩnh mịch của chùa từ khi nghe tiếng cầu kinh của bà trong cái nhìn hiền từ của Đức Phật…Những ngày không vui, những chuyện lớn bé , những nặng lòng nhẹ đi trong tiếng gió lao xao, tiếng cá đớp mồi…Chỉ mong bình an, chỉ mong suôn sẻ. Chỉ mong bố mẹ mạnh khỏe để còn có hạnh phúc đơn giản về nhà gặp bố mẹ ở đó.
Tối, Hương hoa sữa ngạt ngào – có lẽ đợt hoa cuối cùng thì phải. Đi về trên con đường thênh thang vắng, nỗi buồn chợt dâng lên làm cay mắt.
“ Có những lúc con đường thênh thang thế
Ta tự hỏi mình đang đi về đâu ??”
Chống chênh những suy nghĩ, tự hỏi nên làm gì ? Chỉ có mùi hoa sữa vẫn nồng nàn, ve vuốt những mệt mỏi, những nỗi buồn trong tâm trí, xoa dịu những ấm ức, chênh chao . Pha cốc trà nóng, cảm giác không thoải mái vẫn còn. Nhắm mắt, tự gợi lên những cảm giác vui vẻ để đưa mình về cân bằng.
Hoa sữa vẫn thơm, đêm vẫn đầy sao, hơi lạnh dịu lại….Buồn ơi,, chào mi….

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét