Thứ Ba, 11 tháng 11, 2014

Lan man cho dễ ngủ


Dạo này có thời gian mình lại nghĩ về những tháng ngày cũ. Mà chỉ nghĩ về những vị trí cũ, về những góc làm việc từng ngồi, về những đồng nghiệp cũ. Lâu lâu lại nghĩ về những ngày đấy, tự hỏi ngày xưa cái quái gì đã đủ sức chôn chân mình lâu thế, mà nhiệt tình thế.
Góc làm việc của mình hay có hoa, hoa cắm hàng tuần cho đến khi những con chuột ăn gỏi sa lát sạch cả cánh lẫn hoa. Bàn làm việc của mình rất rộng mà điện thoại thường xuyên xuống đất nằm. Máy tính cấu hình mạnh nhưng IT rất ghét cái giọng của mình “ anh ơi xem hộ em...”, tuần độ vài lần gì đấy.
Thỉnh thoảng trong lúc ngồi làm việc hiện tại, mình lại nhớ cái văn phòng ào ào, nhớ tiếng team leader quát rầm rầm đuổi cả lũ đi về - muộn lắm rồi. Có lẽ đó là say mê; là những kinh nghiệm; là tình chị / anh / em lúc thương lúc giận; là những đối tác, khách hàng dần thành bạn bè, buồn vui, dưa lê với nhau mỗi khi có dịp. Kể cả khi đã rời xa. Thực sự một phần đời đã gắn vói góc văn phòng ấy. Từ lúc ngơ ngơ đi làm đến lúc có thể lạnh tanh trước các phát sinh. Từ đứa nghe sếp chưa quát đã vâng đến lúc cãi như chém chả. Từ việc khăng khăng ý kiến của minh đến nhịn ực cái tôi của mình để xuôi vẹn mọi bề. Tháng năm ấy, ngọt ngào và chua ngoét mà sao vẫn cứ rưng rưng nhớ về. Điều nhớ nhất ở những nơi đã làm việc là những con người – với mình là như vậy. Đi cũng vì con người mà về cũng vì con người.
Mỗi kinh nghiệm mang theo, mỗi vấn đề gặp phải lại cho một chút bản lĩnh, một chút khéo léo hành xử, một chút tỉnh táo hơn. Chỉ có sự hồn nhiên bẩm sinh vẫn đâu đó, và nhờ có nó mình vẫn là mình để yêu đời, để sống và để đâm đầu vào những phát sinh mới
Những ngày quá áp lực, kể cả những áp lực vì chán không có gì làm, mình vẫn nghĩ đến những lúc dở hơi nhât mà nhủ rằng “ điều xấu nhất còn ở phía trước”. Nhẹ tênh một cái cười – những nỗi bực mình, cái buồn lại nằm yên đâu đó. Những lúc giận đến run người mà giọng qua điện thoại vẫn nhẹ nhàng vui vẻ - mình cảm ơn những tháng ngày chôn chân với cái bàn ở góc đấy. Luyện khống chế cảm xúc không có gì nhanh hơn việc phải hoàn thành hai nhiệm vụ đối lập nhau, ví trí giao tiếp khác nhau trong cùng một thời điểm.
Nghĩ lại mình toàn làm những công việc cực kỳ khoai, chả hiểu là do có cái gì ở mình hấp dẫn mà các vân đề, các phát sinh cứ thế nhè mình mà húc… Tuyền khoai với chuối nhưng mà vui, stress liên tục có khi đến lúc không có lại buồn…Và ngày đi qua… chút gì đọng lại
Lảm nhảm một lúc cho giảm stress, cho những phát sinh hiện tại yên lòng. Những lúc khó khăn hơn thế đã đi qua được, vẫn trong veo một nét cười thì mình ơi, mai là ngày mới…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét