Thứ Tư, 31 tháng 12, 2014

Giao Thừa đêm

Giao thừa đêm
Có dễ dăm năm rồi mới lại đi tàu, cũng là lần đầu tiên vắng nhà lúc giao thừa. Tiếng ồn ào của hành khách, tiếng bánh xe xiết vào đường sắt, lắc lư; mình hài lòng về quyết định phút chót.
Những phút cuối cùng của năm, âm thầm gửi những lời chúc bình an và tốt đẹp nhất tới bạn bè, những người yêu thương - một năm mới may mắn, thành công hơn. màn đêm mịt mù sương kia, chứng nguyện cho những lời ước trong lòng. Một năm mới với những hy vọng mới, cất những nỗi buồn cho gió bay đi.
lẽ thường, đi xa là nó khó ngủ, nhất là vào đêm đặc biệt này. Bé con đã cuộn tròn vào giấc ấm áp. lâu rồi, nàng mới lại cùng mẹ đi chơi xa. Mẹ đi suốt mà chẳng thể nào mang nàng đi được. Nàng háo hức, nàng phấn khích - mẹ thấy có lỗi với nàng. Vuốt ve cái má bầu bĩnh, cái môi chúm chím trong giấc mơ. Mẹ cầu mong những giấc mơ của con sẽ thành hiện thực. Happy new year con gái yêu.
rập rình, tàu vẫn lắc lư, đêm vẫn đen, sâu thăm thẳm. Nó bình yên ấm áp khi nhận được lời chúc đúng lúc giao thừa. Cảm ơn bạn.
Đêm giao thừa không rượu, không hoa, không ồn ào. Chỉ có mình với đêm nhưng ấm áp. chợt nhận ra rằng, mình thực sự bước qua một phần quá khứ. Rưng rưng vì vui, vì thoáng buồn . Happy new Tôi.

Chủ Nhật, 28 tháng 12, 2014

Đừng làm đau những cánh hồng

Đã định không viết, đã suy nghĩ vài lần, đã dạo đầu vài lần rồi xóa. Nhưng nhận ra rằng nếu không viết ra, điều đó sẽ lại chọc vào tim vào một ngày dở hơi nào đấy.
Ly hôn, chỉ là một trong những lựa chọn của cuộc sống. Nó chẳng tốt đẹp hay xấu xa, chỉ là một quyết định sau một quá trình – một quá trình dài hoặc ngắn nhưng chẳng bao giờ là tử tế. Cũng như kết hôn, ly hôn là việc mở ra một cuộc sống mới. Những người trong cuộc đều bị văng ra cái nhà đã dày công xây dựng và vun đắp. Đau, nản, cảm giác thất bại, cực kỳ tồi tệ nhưng rồi cũng qua.
Nó gọi ngày xưa là những bông hồng, vì những gì tốt đẹp nhất đã đưa nhau về chung mái nhà. Nó gọi những đứa trẻ là những bông hồng, vì những tương lai tốt đẹp của chúng. Đừng làm đau những cánh hồng đã rụng , được ép khô trong quá khứ. Đừng làm tổn thương những đóa hồng đang lớn vì những cái tôi to đùng chả để làm gì.
Phụ nữ, sau ly hôn, trong con mắt của những kẻ thiển cận, tự dưng được hạ cấp, những kẻ tự cho mình cái quyền được nhìn xuống. Ngay cả khi họ không thể bằng hay làm được bằng một góc của những mẹ đơn thân. Là phụ nữ, ngay khi ngã đau nhất – chấp chới, chênh chao nhưng phải vội vã đứng lên. Bị đưa từ vị trí đứng sau ra phía trước, ngơ ngác mà không có thời gian thích nghi. Buộc mình phải mạnh mẽ để làm chỗ dựa, lăn xả vào cuộc sống để kiếm tiền lo cho mình và con. Vẫn từng đấy việc chỉ có có điều thiếu đi một chỗ dựa để trải lòng. Họ tìm lại những thú vui đã hao mòn, tìm những sở thích mới để xua đi những lúc trống trải hay yếu lòng. Họ luôn nhắc mình " Rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp, sẽ bình yên ". Buộc phải xử lý một số thứ không bao giờ có thể bỏ được, phải xây dựng lại và thêm những mối quan hệ mới, họ như những người đi trên dây. Nhún chỗ nọ , căng chỗ kia. Cố gắng chắt chiu thời gian để làm những việc nhỏ nhất – như đi đón con đúng giờ. Họ cần nhất là lòng tin : tin vào chính mình, tin vào những điều tốt đẹp để cố gắng, để sống, để yêu. Và bằng cách phù hợp nhất, họ dựng lên một cái tổ cho mình và con.
Có lẽ điều giản dị ấy sẽ thành hiện thực nhanh hơn. Nếu không bị những cái tôi to đùng thỉnh thoảng ngoáy lên. Dù mọi chuyện đã ở sau lưng nhưng dường như việc làm tổn thương nhau, phiền hà vẫn còn mãi. Tại sao ? Khi trao đổi, nói chuyện về những đứa con phải nhất thiết căng thẳng ? Đừng làm đau những cánh hồng đã rụng, đừng làm cái việc quyết định ly hôn trở nên đáng hối hận – vì đã không làm sớm hơn? Phụ nữ - về bản năng là mẹ, hy sinh cho con cái hết lòng nhưng đừng lấy con làm cái cớ. Nói cho cùng bản lĩnh, văn hóa của con người ở đây chứ đâu?
Tôi – là mẹ đơn thân. Đến lúc này tôi may mắn hơn một số người khác vì tôi tự chủ được tài chính, có đủ can đảm để yêu, có niềm tin để sống. Nhưng tôi hy vọng vào những điều tốt đẹp sau những đớn đau và cũng tin rằng mình lại đứng dậy nếu có chuyện xảy ra. Vì Phụ nữ yếu đuối nhưng lại bền bỉ cố gắng, để cười yên lành, để hoa hồng vẫn nở... cho cả ngày xưa cho cả tương lai
P/s : viết dưới góc nhìn cá nhân nên chỉ phản ánh suy nghĩ của chính tôi thôi…

Thứ Sáu, 26 tháng 12, 2014

Hết cái rét cóng tay là cái mưa lâm thâm. Mưa lây rây làm cái lười của Nó nổi lên, nhìn vào màn hình chả có tý ty gì cảm hứng làm việc. Hình như cái thời tiết này khiến nó lười cả việc kiếm tiền wink emoticon,
Mưa mùa đông, không ồn ã, dạt dào như cơn mưa mùa hạ. Chỉ âm thầm, rả rích ướt dần cảnh vật, ướt vai áo người đi. Trời cứ đục, nặng nề làm tâm trạng của những đứa mang Mode ánh sáng như nó cảm thấy vu vơ, nản, lười, mệt. Nó yêu cơn mưa ào ạt mùa hạ nhưng đến lúc này mới nhận ra mình thích mưa mùa đông chẳng kém. Mưa lất phất, cánh hoa trước nhà nhè nhẹ nở. Cái thềm loang lổ nước có con chim sẻ co ro nhảy tìm mồi. Cuối năm, mọi cái đang hối hả dần lên. Cảm giác có lỗi khi còn bao nhiêu việc cần làm mà nó không thể nào dứt được cảm giác lười ểu oải.mùa hạ nhưng đến lúc này mới nhận ra mình thích mưa mùa đông chẳng kém. Mưa lất phất, cánh hoa trước nhà nhè nhẹ nở. Cái thềm loang lổ nước có con chim sẻ co ro nhảy tìm mồi. Cuối năm, mọi cái đang hối hả dần lên. Cảm giác có lỗi khi còn bao nhiêu việc cần làm mà nó không thể nào dứt được cảm giác lười ểu oải.
Mưa mùa đông, mùi hành củ tươi chợt nôn nao cảm giác Tết, cảm giác của năm đi qua không thể nào níu lại. Với Nó, cuối năm luôn có mùi của sự chộn rộn, cả tiếc nuối, cả náo nức. Mưa lại làm cho mùi đó thêm da diết, mùi nước hoa Nó ngẫu hứng xịt vào cuốn sổ ngày nào dịu dàng. Ôm cốc trà nóng hổi, nó nhìn mưa, nhẩm thầm trong đầu những việc đã làm được trong năm qua . Một năm vui buồn cân bằng và đang dần gói lại. Những chuyến đi ngắn, dài nén gọn thành những file mới. Những bạn bè cũ, những người quen mới - lại một năm nữa tròn đầy.
Mưa vẫn dịu dàng rơi, cảm giác vẫn miên man bồng bềnh. Mưa mùa đông, xuýt xoa đôi tay nhỏ. Mưa dịu dàng, mưa miên man. Mưa mùa đông nhẹ hơn hơi thở môi hồng. Nó ơi, năm đang gói lại trong mưa đấy...

Thứ Hai, 22 tháng 12, 2014

Người đàn bà của tháng 12


Mười hai rồi, em có thấy không ?
Năm tháng nhớ đón em vào tuổi mới.
Tháng mười hai oằn mình gió lạnh
Để môi em hồng trong giá rét nôn nao.
Em, người đàn bà của tháng 12
Mang trong mình mùa đông sâu thẳm
Em kiêu sa, cái nhìn phớt lạnh
Để nồng nàn trái tim đỏ yêu thương.
Người đàn bà của tháng 12
Có cô lạnh vẫn mỉm cười rực rỡ
Như mặt trời đông vẫn nồng nàn sáng
Em dang tay thương lắm cuộc đời
Những người đàn bà tháng 12
Vui dễ cười và buồn lại giấu
Cứ ồn ào băng qua mưa rét
Có đủ đợi chờ trong xám chiều đông?
Người đàn bà của tháng 12.
Em giấu mình sau những gì lạnh lẽo
Lặng lẽ đợi chờ khi mùa yếu đuối
Cho đến ngày em gặp được Anh.
Người đàn bà của tháng 12
Thương thương lắm những điều không thể nói.
Vẫn kiêu sa, phớt người qua lai
Hun yêu thương tự sâu thẳm tim mình.

Thứ Bảy, 6 tháng 12, 2014

Này Đông

Ngày Đông
Da diết lạnh. Thức giấc trong cái lờ mờ của sáng rét; với điện thoại nhìn vẫn sớm cho một ngày được nghỉ. Lạnh - cảm giác lười biếng - dù không ngủ được vẫn không muốn ra khỏi giường. Lăn qua lăn lại nhìn Yêu Thương ngon lành trong giấc sâu. Tiếng gió vi vút ngoài cửa, tiếng lá thì thầm, tiếng hoa rơi trong sương giá. Thêm một mùa đông .
Là người sinh ra trong mùa đông, Nó yêu da diết những cơn lạnh lăn tròn trên phố. Mùa Đông , cái bàng bạc sương gió không thể giấu được vẻ rực rỡ của những bông hồng chúm chím, những giỏ hoa dã yên thảo khoe sắc mong manh. Tự thấy mình sao yêu thương quá, yêu cái má phúng phính của con say ngủ, yêu cái mùa đông vô cùng gợi cảm ngoài kia. Mùa Đông - mùa người cần người, cần hơi ấm yêu thương, cần nhứng bàn tay nóng hổi nắm chặt, những ấm áp của tình bạn bền vững.
Sáng rét run rẩy, rủ con đi chợ, chỉ cho con thứ nọ thứ kia, lựa lựa chọn chọn cho bữa cơm ngày đông. Chia sẻ với con cảm giác phụ nữ, nhìn con trải nghiệm những điều mới lạ - thật an lành. Cảm giác thư giãn, sung sướng khi làm những việc lặt vặt của đàn bà. Những ngày đi nhiều, làm nhiều nhưng nó vẫn thấy mình đàn bà nhất khi quẩn quanh bếp đến chợ, rồi càm ràm những lặt vặt như con mụ lắm điều. Bỏ lại bon chen cho gió mang đi.
Ngày Đông, Nó cảm thấy mình bé bỏng, được chở che nhiều nhất. Chạy về nhà Bố Mẹ, rưng rưng khi những đồ lạnh năm cũ được mẹ sắp sẵn tinh tươm chờ con về lấy. Con gái cái bòn; dù đã lớn, đã rất độc lập, những những đồ mẹ mua cho vẫn làm mình vui như ngày bé. Về nhà rủ rỉ với mẹ, nói chuyện với bố, loanh quanh trong nhà một lúc lại đi. Sang nhà ông bà mang cái gì sang thì cũng được một túi to hơn mang về. Con vẫn là đứa trẻ chưa biết chu toàn trong mắt bố mẹ.
Ngày lạnh, cảm giác quấn túm trong nhà, làm việc linh tinh, ăn bữa cơm nóng sốt rồi cả nhà chui vào chăn đùa giỡn. Đông nào có về đây. Ngày lạnh đến mức thò mặt ra ngoài đường thấy lạnh nhưng vẫn thì thẩm rủ ai đó ăn kem rồi co mình như con mèo lười kêu rét. Ngày Đông ngắn lắm, vài cái quay người đã tối. Ngày vội vàng như thể vội tìm về nhà trốn rét. Sau cánh cửa là những ấm áp yêu thương thắp bằng những tiếng cười con trẻ.
Lạnh quần tụ, đầy yêu thương . Mùa Đông ơi - ta yêu người bằng tình yêu sâu lắng và dịu dàng...
P/s : bữa cơm ngày đông nhà mình không thể đơn giản hơn..