Thứ Năm, 15 tháng 1, 2015

Một ngày


Một ngày thức dậy với cái đầu nặng trịch, toàn thân đau nhức. Nhìn những vệt sáng mờ nhạt qua khung cửa, định gượng dậy với những công việc quen thuộc. Váng vất, lăn xuống giường, gọi con dậy đi học. Nàng tự làm mọi việc. Cho phép mình có ngày được lười. Vớ điện thoại viết mail báo nghỉ, nhắn tin cho bà ngoại trưa cháu sang ăn cơm. Chìm vào giấc ngủ mê mệt.
Mê mệt đến khi hai cái điện thoại thi nhau reo. Xong mấy việc gấp , nằm im nghe tiếng lao xao, ngắm những vệt nắng đổ tràn qua cửa. Tự thấy nhẹ nhàng, thấy cuộc sống thật đẹp. Tiếng trẻ bi bô, tiếng nói cười của mấy bác hàng xóm. Ngày nào cũng vậy, chỉ là mình bình thường không để ý.
Một ngày cho phép nhà bừa không dọn, cơm không nấu một bữa, kệ con tự lo chuẩn bị đi học. Một sáng làm việc thật chậm. Đã đến lúc biết sợ cái ốm - dù là ốm vặt. Đến lúc biết yêu cái lười, cho phép mình chiều chuộng bản thân một chút, nghỉ ngơi, nhác việc. Bẩm sinh là đứa ham chơi, ở yên không chịu được thì đây bước tiến lớn. Cái gì cũng tưng tửng, tự làm, tự xoay xở - một ngày cho phép làm nũng một chút, đòi hỏi từ xung quanh một chút. Thấy đàn bà, nhõng nhẽo và bình yên hơn.
Một ngày nắng đông thật đẹp, vàng ươm, trong vắt. Những đóa hoa ngời lên rực rỡ. Chỉ có mình nằm im trong chăn. Ngắm đời trôi qua cửa. Một ngày lười nhác, nhắm mắt cho tâm trí mơ màng.. Đời êm như những cánh hồng...lười chút...yêu chút ... nhỉ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét