Thứ Bảy, 28 tháng 2, 2015

Tháng hai gió hát

Tháng 2- gió hát
Tháng hai hết rồi. Hết trong bức thư lá bàng đỏ muộn màng chao nghiêng trong gió. Ngày cuối tháng hai, Nó dành cho mình chút lãng đãng gói tháng ngắn ngủi nhất năm.
Tháng hai, ngắn mà nồng nàn như hơi thở người thiếu phụ. Trời có nắng, có mưa, có khô rang và ướt át nhưng gió luôn len lỏi bất cứ lúc nào. Gió tháng hai đỏng đảnh, như cô gái dỗi hờn bĩu môi ngúng ngẩy. Gió tháng hai mang ấm áp mùa xuân tới, níu kéo chút lạnh mùa đông, phả vào không trung chút tự tình non trẻ.
Tháng hai, cánh hoa rưng rưng hiên nhà nhắc mùa đầm ấm. Mong manh mòng mọng, tháng hai đẹp thản nhiên. Màu trắng hoa bưởi đã bắt đầu lác đác trên những gánh hoa. Mùi hương thanh sạch của hoa bưởi làm nó nhớ bà ngoại. Nhớ đĩa hoa bưởi bà cúng phật rằm tháng riêng. Cái ẩm ướt rất duyên của mùa xuân phía Bắc, nửa đáng yêu mà nửa đáng ghét. Yêu những giọt mưa xuân nhẹ hơn bụi vờn lên áo lên khăn. Ghét cái độ ẩm cao của không khí khiến con gái dễ ốm, nó vật vã với cái đau nửa đầu. Nhưng tháng hai có gió, gió hát những bản tình ca êm ả, thì thầm yêu thương.
"Tháng hai lai láng thơm" – hoa tháng hai cứ tràn trề, mượt nõn nường thanh tân. Có những lúc lười biếng, nó ngồi đến cả giờ ngắm những nụ hoa be bé, những cánh hồng xinh xinh trong góc vườn bé tí của mình. Tháng hai đầy ước vọng, có gì đó chảy nhanh trong ngực giục giã lại có có cái gì đó khe khẽ nựng nịu chùng chình.
Tháng hai, gió hôn trên những cánh hoa. Gió cuộn những bức thư tình lá bàng đỏ thắm tung vào không gian những ước mơ giản đơn về năm mới yên lành...
Tháng hai, đi lễ bốc quẻ đầu năm. Quẻ tốt nhưng ứng chữ đi xa. Phân vân nhìn gió cuốn tàn hương là đà, lòng nhủ thầm mọi việc sẽ tốt đẹp. Yên lành một tiếng chuông chùa, Nó mong một năm bình yên suôn sẻ.
Tháng hai – gió hát tình ca. Mưa cứ rơi như những nụ hôn nhẹ bẫng, nắng cứ ấm như vòng tay yêu thương.. Gió hát , hát những lời dịu dàng, Gió hát nữa đi...tháng hai đi rồi ... ngọt ngào... mong ước...giản dị yêu thương

Thứ Tư, 18 tháng 2, 2015

Phút giao thừa lặng yên

Những gáo nước lá mùi khép lại một năm. Nó yêu cái mùi nước lá dìu dịu mà dai dẳng. Hết năm, một năm nữa đi qua. Sang ngày mai, Nó chính thức bước sang cái tuổi âm đáng ngại của phụ nữ - 35. Năm tháng vùn vụt trôi qua, đến lúc không chỉ khóc mới có nếp nhăn mà cười to cũng để lại dấu. Từng gáo nước mang mùi cuối năm bóc dần những mệt mỏi dồn đập mấy ngày lu bui. Để lại tinh khôi, để lại những gì tôi thật nhất.
Tết – là hương, là vị. Mùi hương , mùi mứt sôi ngòn ngọt, mùi hạt tiêu thơm cay, mùi thơm ngái của những cánh nấm, mùi dai dẳng của lá mùi già gom lại thành mùi tết. Ăn chẳng được bao nhiêu nhưng năm nào cũng bày vẽ, thứ nọ thứ kia. Thứ làm quà biếu thứ để ăn chơi. Hết tết năm nào, Nó cũng vất vả để quay về nguyên trạng mà chẳng năm nào chừa được. Vị ngọt của mứt, vị bùi của chè kho, vị dẻo thơm của hạt nếp, vị cay của dưa hành… làm nên vị Tết. Tết no ấm, tết đoàn viên.
Những phút cuối cùng của năm Nó dành lại cho riêng mình. Như một thói quen – những phút giây suy nghĩ về năm qua, về được mất và để mơ mộng, hy vọng. Lúc này Nó được sống với hai khoảng đời cùng lúc : cô bé gái và người trưởng thành. Những cái trong lành nhất, ngọt ngào nhất ve vuốt tâm hồn, nhắc lại những yêu thương, thất bại, thành công, đã vui, đã buồn. Cô bé con ấy kể lại cho Nó hiện tại về những ngày tết xưa, về những người bạn đã lâu lắm không gặp. Nó trưởng thành kể cho cô bé trong tâm hồn về những vui buồn, khó khăn, thành quả - nhỏ nhoi thôi, cả ấm ức lẫn ngọt ngào để ký ức có thể giữ lại cho những năm sau. Người phụ nữ trưởng thành nhờ cô bé trong tâm hồn để lọc lại những chuyện va vấp, để nhìn đời rực rỡ để đi tiếp an nhiên.
Cốc trà thơm, mùi hoa nhài ngào ngạt, một năm vất vả đã đóng gói. Những dấu hiệu cho một năm công việc khó khăn hơn; nhiều thay đổi hơn, đòi hỏi nhiều công sức hơn nữa đã xuất hiện. Con gái cũng bắt đầu lớn. Việc làm mẹ càng trở nên khó hơn khi con gái ngày càng cá tính. Bản thân nó cũng đến tuổi dễ hoài nghi, nhiệt huyết cũng vơi đi ít nhiều.
Năm con Dê, theo tử vi sẽ là một năm thuận lợi . Nó mong bình an, đủ sức khỏe, yêu đời, đủ yêu thương để mỉm cười.
Chào năm mới, năm bản lề của tuổi băm – Tôi ơi happy nhé, cố gắng nhé,

Giao Thừa

      Những gáo nước lá mùi khép lại một năm. Nó yêu cái mùi nước lá dìu dịu mà dai dẳng. Hết năm, một năm nữa đi qua. Sang ngày mai, Nó chính thức bước sang cái tuổi âm đáng ngại của phụ nữ - 35. Năm tháng vùn vụt trôi qua, đến lúc không chỉ khóc mới có nếp nhăn mà cười to cũng để lại dấu. Từng gáo nước mang mùi cuối năm bóc dần những mệt mỏi dồn đập mấy ngày lu bui. Để lại tinh khôi, để lại những gì tôi thật nhất.
     Tết – là hương, là vị. Mùi hương , mùi mứt sôi ngòn ngọt, mùi hạt tiêu thơm cay, mùi thơm ngái của những cánh nấm, mùi dai dẳng của lá mùi già gom lại thành mùi tết. Ăn chẳng được bao nhiêu nhưng năm nào cũng bày vẽ, thứ nọ thứ kia. Thứ làm quà biếu thứ để ăn chơi. Hết tết năm nào, Nó cũng vất vả để quay về nguyên trạng mà chẳng năm nào chừa được. Vị ngọt của mứt, vị bùi của chè kho, vị dẻo thơm của hạt nếp, vị cay của dưa hành… làm nên vị Tết. 
      Tết no ấm, tết đoàn viên.
Những phút cuối cùng của năm Nó dành lại cho riêng mình. Như một thói quen – những phút giây suy nghĩ về năm qua, về được mất và để mơ mộng, hy vọng. Lúc này Nó được sống với hai khoảng đời cùng lúc : cô bé gái và người trưởng thành. Những cái trong lành nhất, ngọt ngào nhất ve vuốt tâm hồn, nhắc lại những yêu thương, thất bại, thành công, đã vui, đã buồn. Cô bé con ấy kể lại cho Nó hiện tại về những ngày tết xưa, về những người bạn đã lâu lắm không gặp. Nó trưởng thành kể cho cô bé trong tâm hồn về những vui buồn, khó khăn, thành quả - nhỏ nhoi thôi, cả ấm ức lẫn ngọt ngào để ký ức có thể giữ lại cho những năm sau. Người phụ nữ trưởng thành nhờ cô bé trong tâm hồn để lọc lại những chuyện va vấp, để nhìn đời rực rỡ để đi tiếp an nhiên.
       Cốc trà thơm, mùi hoa nhài ngào ngạt, một năm vất vả đã đóng gói. Những dấu hiệu cho một năm công việc khó khăn hơn; nhiều thay đổi hơn, đòi hỏi nhiều công sức hơn nữa đã xuất hiện. Con gái cũng bắt đầu lớn. Việc làm mẹ càng trở nên khó hơn khi con gái ngày càng cá tính. Bản thân nó cũng đến tuổi dễ hoài nghi, nhiệt huyết cũng vơi đi ít nhiều.
Năm con Dê, theo tử vi sẽ là một năm thuận lợi . Nó mong bình an, đủ sức khỏe, yêu đời, đủ yêu thương để mỉm cười. 
Chào năm mới, năm bản lề của tuổi băm – Tôi ơi happy nhé, cố gắng nhé,

Thứ Sáu, 13 tháng 2, 2015

Thở dài

Thở dài...
Tết trong tôi bắt đầu bằng tiếng thở dài của bà ngoại : lại Tết. Không hiểu sao, những ngày này năm nào tôi hay bị rơi vào tâm trạng lơ lửng, dùng dằng giữa những suy nghĩ " What, Why, When, How.."
Tôi thích Tết - đúng hơn là thích cái cảm giác chộn rộn chuẩn bị Tết, lúc đi chùa cầu mong một năm bình an, thích những lời chúc tốt lành, thích cảm giác điện thoại reo lên không vì công việc. Nhưng tôi cũng ám ảnh bởi tiếng thở dài của những người phụ nữ xung quanh. Có lẽ ngày nhỏ, tôi lớn lên trong lo toan của bà, của mẹ nên nhạy cảm với những nỗi lo phụ nữ.
Trong tôi vẫn là cảm giác náo nức khi Tết về hồi ấy, Việc chuẩn bị tết của bà, của mẹ khi nhà vắng đàn ông tất bật nhưng lặng lẽ. Đầu tháng Chạp, bà đã lo đi mua đỗ xanh, măng khô, mộc nhĩ... Mỗi thứ một tý để có mâm cỗ gọi là đủ đầy. Mẹ tất bật đi dạy, làm hàng gia công; đêm lại thức may áo cho các con. Ngày đấy tôi nhỏ lắm, tiếng máy may trong đêm, chỗ trống của mẹ trên giường thì tôi nhớ. Dần lớn lên, tôi hiểu để có những niềm vui con trẻ trong ngày Tết là bao âu lo của mẹ của bà. Nếu so với những người phụ nữ khác, tôi thấy mình là thành phần vô tích sự vì cái gì cũng lưng lưng smile emoticon.
Giáp Tết, cái sân chung cư nhộn nhịp tiếng bàn tán của các bà lên trông cháu, của các bác Osin. Vẳng vất những tiếng thở dài nhớ nhà, lo lắng " ông ấy ở nhà có biết lo gì đâu". Tiếng thở dài đong đầy lo toan của những người mẹ, người bà. Ngày cận Tết, sang thăm cô em sinh cháu, tiếng thở dài của người đàn bà nằm cữ sao chua xót. Động viên em đừng quá suy nghĩ, giữ sức nuôi con; tôi thầm tự hỏi em mong chờ gì ở mùa xuân này. Và tôi nữa - tôi mong chờ gì mà bất giác thở dài. Nhẹ như gió Xuân.
Tết đến rồi ....
Like ·  

Thứ Bảy, 7 tháng 2, 2015

linh tinh với bố

Về nhà nói chuyện với bố về chuyến công tác vừa qua . Cũng lâu lâu hai bố con không nói chuyện và nhận ra ông có niềm tự hào mà chắc mình sẽ không bao giờ có . Niềm tự hào về những học trò thành đạt. Cũng là cơ duyên, Mình có dịp làm viêc, tiếp xúc với một số học trò cũ hoặc con của những người bạn của ông.
Cách Bố hỏi han về những người học trò cũ , những người ông biết cho mình cảm nhận được sự cao quý của nghề làm thầy. Bố có bao nhiêu học sinh, đã dẫn bằng cho bao nhiêu người - nhưng hình như Bố không quên dõi theo học trò mình. Và Bố - với cương vị làm thầy - đã để những dấu ấn đẹp trong lòng cựu học sịnh. Kể chuyện và chuyển lời của các anh tới Bố, thấy nụ cười vui vẻ của ông; mình thầm nghĩ thế quái nào mà ông nhớ được những đặc điểm của từng học trò thế nhỉ?
Niềm tự hào hết mình vì công việc như ông, có lẽ mình sẽ có. Nhưng sẽ không bao giờ Mình có được niềm vui, sự tự hào về học trò như ông. Âu cũng là lựa chọn. Nhưng Bố rất vui - vui vì những lứa học trò đã thành đạt, vì những câu chuyện vụn vặt con gái mang về sau mỗi chuyến đi...
Mình vui vì được nghe ông nói, cảm nhận được tình thương yêu, lo lắng của Bố cho cô con gái trái tình nhất nhà.



Barbara Huong's photo.