Thứ Sáu, 13 tháng 2, 2015

Thở dài

Thở dài...
Tết trong tôi bắt đầu bằng tiếng thở dài của bà ngoại : lại Tết. Không hiểu sao, những ngày này năm nào tôi hay bị rơi vào tâm trạng lơ lửng, dùng dằng giữa những suy nghĩ " What, Why, When, How.."
Tôi thích Tết - đúng hơn là thích cái cảm giác chộn rộn chuẩn bị Tết, lúc đi chùa cầu mong một năm bình an, thích những lời chúc tốt lành, thích cảm giác điện thoại reo lên không vì công việc. Nhưng tôi cũng ám ảnh bởi tiếng thở dài của những người phụ nữ xung quanh. Có lẽ ngày nhỏ, tôi lớn lên trong lo toan của bà, của mẹ nên nhạy cảm với những nỗi lo phụ nữ.
Trong tôi vẫn là cảm giác náo nức khi Tết về hồi ấy, Việc chuẩn bị tết của bà, của mẹ khi nhà vắng đàn ông tất bật nhưng lặng lẽ. Đầu tháng Chạp, bà đã lo đi mua đỗ xanh, măng khô, mộc nhĩ... Mỗi thứ một tý để có mâm cỗ gọi là đủ đầy. Mẹ tất bật đi dạy, làm hàng gia công; đêm lại thức may áo cho các con. Ngày đấy tôi nhỏ lắm, tiếng máy may trong đêm, chỗ trống của mẹ trên giường thì tôi nhớ. Dần lớn lên, tôi hiểu để có những niềm vui con trẻ trong ngày Tết là bao âu lo của mẹ của bà. Nếu so với những người phụ nữ khác, tôi thấy mình là thành phần vô tích sự vì cái gì cũng lưng lưng smile emoticon.
Giáp Tết, cái sân chung cư nhộn nhịp tiếng bàn tán của các bà lên trông cháu, của các bác Osin. Vẳng vất những tiếng thở dài nhớ nhà, lo lắng " ông ấy ở nhà có biết lo gì đâu". Tiếng thở dài đong đầy lo toan của những người mẹ, người bà. Ngày cận Tết, sang thăm cô em sinh cháu, tiếng thở dài của người đàn bà nằm cữ sao chua xót. Động viên em đừng quá suy nghĩ, giữ sức nuôi con; tôi thầm tự hỏi em mong chờ gì ở mùa xuân này. Và tôi nữa - tôi mong chờ gì mà bất giác thở dài. Nhẹ như gió Xuân.
Tết đến rồi ....
Like ·  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét