Thứ Ba, 28 tháng 4, 2015

Đêm thơm

 giãn. Tôi đối diện với đêm, mỉm cười với mình. Với tôi, đêm là lúc cảm giác chân thực nhất - nên đã có lúc tôi sợ đêm. Dằng dặc với những đợt mất ngủ dai dẳng tôi đã không thể nào đóng được cảm xúc cứ ào ạt tuôn trào.
Đêm vẫn là đêm, sâu thăm thẳm và mênh mang. Tôi đang hỏi mình những người hay thức đêm khác nghĩ gì ? Nếu thức đêm, tôi hay đọc sách, rồi ngẫm nghĩ và mơ mộng. Cái mơ mộng của người đàn bà tuổi băm nhỏ bé lẩn thẩn nhưng chân thành. Tôi vẫn nghĩ chính cái thói quen dở hơi này giữ cho tôi khỏi đau đớn sau mỗi lần vấp ngã; làm tôi bình thản trước cuộc sống biến động. Tôi hay tự hỏi " đêm có phức tạp và mâu thuẫn không?"
Đêm đẹp, đêm thơm, tôi xem lại những bức ảnh trong máy tính, thấy thèm được lượn lờ đi đâu đó. Tôi không nhớ được mình lang thang trong đêm lần cuối cùng là bao giờ? Chỉ nhớ là một đêm trên biển, sao sáng như những viên kim cương to đùng trên nền trời mượt như nhung. Tôi đi dọc bờ cát chán chê rồi nằm ngắm sao qua tán dừa, nghe tiếng nhạc, tiếng sóng rì rầm văng vẳng. Đêm ôm tôi bình yên. Và lúc đó tôi hạnh phúc đến độ thấy mình tan ra hư ảo.
Mùi loa kèn càng về đêm càng thơm, mùi thơm vờn cảm giác che chở, mùi của thanh nhã và bình yên. Mùi của ngôi nhà chìm trong yên lành... Đêm thơm đến giấc mộng hồng,,,Ngủ ngoan tôi ơi....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét