Viết cho con trai, người không bước ra từ cơ thể mẹ nhưng gắn kết bởi yêu thương.
Con trai yêu quí, đã nhiều lần mẹ định ghi lại cho con đôi điều. Con với mẹ, chúng ta rơi vào đời nhau một cách tình cờ. Mẹ coi đó là duyên định mệnh.
Ngày qua ngày, yêu thương dần lớn lên để gắn hai mẹ con mình thêm bền chắc.
Mẹ nhớ lần đầu gặp con, con nhìn mẹ một cái rồi chạy đi. Hỏi chuyện gì con không nói, lậm lũi chơi một mình. Khi mẹ biết được nguyên nhân của việc đó; mẹ thương con nhiều hơn. Thực sự có lúc mẹ nản lòng, không biết làm sao để gần con, để con chia sẻ với mẹ. Nhưng rồi con cũng chấp nhận dần cho mẹ bước chân vào thế giới của con.
Thời gian trôi qua, mẹ có thêm một cái đuôi nữa mỗi khi ở nhà. Mẹ con mình chia sẻ với nhau tình yêu bếp và ẩm thực. Từ lúc mẹ không thể gợi sự chú ý của con đến bây giờ con quyết liệt giành mẹ với chị. Con lớn lên nhiều lắm. Dù mọi người chê con tồ, con vẫn gặp khó khăn khi biểu đạt suy nghĩ của mình nhưng con lại là cậu bé giàu tình cảm, thậm chí hơi nhõng nhẽo. Mẹ cũng vỡ òa vui mừng khi con nói " mẹ là tình yêu đích thực của con đấy".
Con trai ạ. Mẹ luôn cố gắng để giữ công bằng với các con: chị Đoan Uyên và con. Chị con lớn lên với sự nuông chiều lẫn nghiêm khắc của mẹ nên chị quen rồi. Mẹ biết nhiều khi con bị mẹ mắng, con ấm ức lắm. Có điều mẹ không thay đổi quy định gia đình, tất cả những gì bố mẹ làm đều vì điều tốt cho các con. Con ngoan biết bênh chị khi mẹ mắng, biết nhường chị ngay cả khi Uyên lên cơn đành hanh.
Mẹ rất vui khi đi học về là con chạy vào bếp, xuýt xoa thơm quá, mẹ nấu gì thế. Con loanh quanh bên mẹ để được sai linh tinh, để mẹ cho nếm thử. Từ khẩu vị chỉ thịt lợn bây giờ con ăn theo cả nhà, rau, quả, canh, cá tôm...Từ lủi thủi một mình con biết thể hiện tình cảm với ông bà, bố mẹ, chị. Nhiều lúc con dụi đầu vào lòng mẹ , mếu máo vì chuyện gì đó. Mẹ biết con tin cậy mẹ đến đâu. Với con biểu đạt cảm xúc là sự thành công lớn.
Cũng như chị Đoan Uyên, lắm lúc các con thật phiền nhưng khi con không có nhà- như hôm nay nhà thật trống vắng.
Nhà mình đắp bằng yêu thương và yêu thương đã làm gia đình vui vẻ, hạnh phúc. Mẹ yêu con.
Ngày qua ngày, yêu thương dần lớn lên để gắn hai mẹ con mình thêm bền chắc.
Mẹ nhớ lần đầu gặp con, con nhìn mẹ một cái rồi chạy đi. Hỏi chuyện gì con không nói, lậm lũi chơi một mình. Khi mẹ biết được nguyên nhân của việc đó; mẹ thương con nhiều hơn. Thực sự có lúc mẹ nản lòng, không biết làm sao để gần con, để con chia sẻ với mẹ. Nhưng rồi con cũng chấp nhận dần cho mẹ bước chân vào thế giới của con.
Thời gian trôi qua, mẹ có thêm một cái đuôi nữa mỗi khi ở nhà. Mẹ con mình chia sẻ với nhau tình yêu bếp và ẩm thực. Từ lúc mẹ không thể gợi sự chú ý của con đến bây giờ con quyết liệt giành mẹ với chị. Con lớn lên nhiều lắm. Dù mọi người chê con tồ, con vẫn gặp khó khăn khi biểu đạt suy nghĩ của mình nhưng con lại là cậu bé giàu tình cảm, thậm chí hơi nhõng nhẽo. Mẹ cũng vỡ òa vui mừng khi con nói " mẹ là tình yêu đích thực của con đấy".
Con trai ạ. Mẹ luôn cố gắng để giữ công bằng với các con: chị Đoan Uyên và con. Chị con lớn lên với sự nuông chiều lẫn nghiêm khắc của mẹ nên chị quen rồi. Mẹ biết nhiều khi con bị mẹ mắng, con ấm ức lắm. Có điều mẹ không thay đổi quy định gia đình, tất cả những gì bố mẹ làm đều vì điều tốt cho các con. Con ngoan biết bênh chị khi mẹ mắng, biết nhường chị ngay cả khi Uyên lên cơn đành hanh.
Mẹ rất vui khi đi học về là con chạy vào bếp, xuýt xoa thơm quá, mẹ nấu gì thế. Con loanh quanh bên mẹ để được sai linh tinh, để mẹ cho nếm thử. Từ khẩu vị chỉ thịt lợn bây giờ con ăn theo cả nhà, rau, quả, canh, cá tôm...Từ lủi thủi một mình con biết thể hiện tình cảm với ông bà, bố mẹ, chị. Nhiều lúc con dụi đầu vào lòng mẹ , mếu máo vì chuyện gì đó. Mẹ biết con tin cậy mẹ đến đâu. Với con biểu đạt cảm xúc là sự thành công lớn.
Cũng như chị Đoan Uyên, lắm lúc các con thật phiền nhưng khi con không có nhà- như hôm nay nhà thật trống vắng.
Nhà mình đắp bằng yêu thương và yêu thương đã làm gia đình vui vẻ, hạnh phúc. Mẹ yêu con.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét