Này người bạn xa, đông đã về rồi đấy. Cái gió se sắt đã lùa vào vai người đi đường; kéo trời lại gần đất hơn. Lạnh rồi, đi trên phố cũng bất chợt kéo nhẹ áo khoác vào người. Tôi nhớ bạn. Nhớ những ngày đông rét căm căm rủ nhau lang thang sau giờ học thêm, chia nhau cái ngô nướng nóng hổi; chia nhau cả những mơ ước viển vông lẫn tiếng cười.
Nơi bạn ở là mùa đông không lạnh, nên bạn nhớ mùa đông nhớ cái lạnh tê người lắm. Cứ mỗi lần buzz nhau trên yahoo "này lạnh rồi đấy". Bạn lại gửi cái biểu tượng heart emoticon. Chiều nay về muộn; ven đường người ta đang rang hạt dẻ, nướng ngô. Tôi thấy ào trên phố là hình ảnh chúng ta ngày xưa; tranh nhau ấp tay vào túi hạt dẻ cho ấm. Bao mùa đông rồi nhỉ. Chúng ta đã bỏ quên những cái hâm hâm ương dở vào cái mệt mỏi chai sạn ngày thường. Chỉ có lôi ra mà nhớ để thương ngày xưa lại thương đến ngày nay.
Đã gió lạnh, lại mưa lâm thâm, tôi kể bạn nghe về chùm phượng trái mùa lẻ loi đỏ muộn màng. Kể cho bạn mùi hương hoa sữa đông như xắt được trong cái rét se tay. Giá có bạn ở đây, chúng ta chia nhau những câu chuyện vụn vặt đàn bà. Bên cốc trà nóng hổi chúng ta chia nhau cả những ngày xưa cũ dầy dần theo tháng năm.
Đông lạnh kèm theo mưa lâm thâm, đến cái tuổi này chỉ muốn quây quần bên gia đình bé nhỏ. Bữa cơm ngày bận rộn vốn đơn giản nhưng hết nhanh vì trời lạnh làm ngon miệng. Tiếng gió đập vào cửa, rơi trên lá; tiếng bọn trẻ con chành chọe nhau. Lạnh ở lại bên ngoài. Bạn biết không, với tôi đó là bức tranh gia đình mà chúng ta thường nói với nhau trong những ngày xa xăm đấy.
Lạnh rồi, bạn ạ. Lại tất bật một mùa đông, lo con không ốm không ho. Một mùa đông lại ấm với những vòng tay ôm bé nhỏ nũng nịu buổi sáng.
Thoảng trong lúc nào đó, bạn ạ, lại nhớ những mùa đông.
Nơi bạn ở là mùa đông không lạnh, nên bạn nhớ mùa đông nhớ cái lạnh tê người lắm. Cứ mỗi lần buzz nhau trên yahoo "này lạnh rồi đấy". Bạn lại gửi cái biểu tượng heart emoticon. Chiều nay về muộn; ven đường người ta đang rang hạt dẻ, nướng ngô. Tôi thấy ào trên phố là hình ảnh chúng ta ngày xưa; tranh nhau ấp tay vào túi hạt dẻ cho ấm. Bao mùa đông rồi nhỉ. Chúng ta đã bỏ quên những cái hâm hâm ương dở vào cái mệt mỏi chai sạn ngày thường. Chỉ có lôi ra mà nhớ để thương ngày xưa lại thương đến ngày nay.
Đã gió lạnh, lại mưa lâm thâm, tôi kể bạn nghe về chùm phượng trái mùa lẻ loi đỏ muộn màng. Kể cho bạn mùi hương hoa sữa đông như xắt được trong cái rét se tay. Giá có bạn ở đây, chúng ta chia nhau những câu chuyện vụn vặt đàn bà. Bên cốc trà nóng hổi chúng ta chia nhau cả những ngày xưa cũ dầy dần theo tháng năm.
Đông lạnh kèm theo mưa lâm thâm, đến cái tuổi này chỉ muốn quây quần bên gia đình bé nhỏ. Bữa cơm ngày bận rộn vốn đơn giản nhưng hết nhanh vì trời lạnh làm ngon miệng. Tiếng gió đập vào cửa, rơi trên lá; tiếng bọn trẻ con chành chọe nhau. Lạnh ở lại bên ngoài. Bạn biết không, với tôi đó là bức tranh gia đình mà chúng ta thường nói với nhau trong những ngày xa xăm đấy.
Lạnh rồi, bạn ạ. Lại tất bật một mùa đông, lo con không ốm không ho. Một mùa đông lại ấm với những vòng tay ôm bé nhỏ nũng nịu buổi sáng.
Thoảng trong lúc nào đó, bạn ạ, lại nhớ những mùa đông.