Thứ Tư, 25 tháng 11, 2015

Đông đã về


Này người bạn xa, đông đã về rồi đấy. Cái gió se sắt đã lùa vào vai người đi đường; kéo trời lại gần đất hơn. Lạnh rồi, đi trên phố cũng bất chợt kéo nhẹ áo khoác vào người. Tôi nhớ bạn. Nhớ những ngày đông rét căm căm rủ nhau lang thang sau giờ học thêm, chia nhau cái ngô nướng nóng hổi; chia nhau cả những mơ ước viển vông lẫn tiếng cười.
Nơi bạn ở là mùa đông không lạnh, nên bạn nhớ mùa đông nhớ cái lạnh tê người lắm. Cứ mỗi lần buzz nhau trên yahoo "này lạnh rồi đấy". Bạn lại gửi cái biểu tượng heart emoticon. Chiều nay về muộn; ven đường người ta đang rang hạt dẻ, nướng ngô. Tôi thấy ào trên phố là hình ảnh chúng ta ngày xưa; tranh nhau ấp tay vào túi hạt dẻ cho ấm. Bao mùa đông rồi nhỉ. Chúng ta đã bỏ quên những cái hâm hâm ương dở vào cái mệt mỏi chai sạn ngày thường. Chỉ có lôi ra mà nhớ để thương ngày xưa lại thương đến ngày nay.
Đã gió lạnh, lại mưa lâm thâm, tôi kể bạn nghe về chùm phượng trái mùa lẻ loi đỏ muộn màng. Kể cho bạn mùi hương hoa sữa đông như xắt được trong cái rét se tay. Giá có bạn ở đây, chúng ta chia nhau những câu chuyện vụn vặt đàn bà. Bên cốc trà nóng hổi chúng ta chia nhau cả những ngày xưa cũ dầy dần theo tháng năm.
Đông lạnh kèm theo mưa lâm thâm, đến cái tuổi này chỉ muốn quây quần bên gia đình bé nhỏ. Bữa cơm ngày bận rộn vốn đơn giản nhưng hết nhanh vì trời lạnh làm ngon miệng. Tiếng gió đập vào cửa, rơi trên lá; tiếng bọn trẻ con chành chọe nhau. Lạnh ở lại bên ngoài. Bạn biết không, với tôi đó là bức tranh gia đình mà chúng ta thường nói với nhau trong những ngày xa xăm đấy.
Lạnh rồi, bạn ạ. Lại tất bật một mùa đông, lo con không ốm không ho. Một mùa đông lại ấm với những vòng tay ôm bé nhỏ nũng nịu buổi sáng.
Thoảng trong lúc nào đó, bạn ạ, lại nhớ những mùa đông.

Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2015

Con Vịt bầu



Em được khen là giống vịt bầu
Em lạch bạch, em đi khắp nơi.
Đi lên rừng rồi em xuống biển.
Lại yên lành bên hiên nhà đầy hoa.

Em được khen là con vịt bầu.
Ngồi nghển cổ nhìn nắng ngang qua
em yêu đời em yêu cuộc sống
Yêu bình yên lẫn lúc bão giông.

Em vịt bầu em bay khắp nơi
Vai ba lô em lăn khắp chốn
Đi chán rồi em lại về nhà
Lại loanh quanh vụn vặt đàn bà.

Em về nhà làm gà mái già.
Chăm con với lại chiều chồng
Dù gà già hay là vitj bầu
em biết ơn cuộc đời mến thương

Sáng lười

Sáng lười
Mấy tháng quay cuồng với đi về, với công việc, với con cái, với những cái linh tinh mù; Nó mệt mỏi. Những áp lức bon chen làm nó ngán ngẩm mỗi khi nhìn vào đống việc trên bàn. Nó sợ; cứ cái đà này nó sẽ mất đi cái bản tính hồn nhiên an nhiên để còn lại một mụ già cau có cấm cảu với mọi việc.
Sáng, Lão bận nhưng nhìn cái mặt chuẩn bị cau có liền rủ di ăn sáng uống cà phê.
Cảm giác thư thái khi đắm mình vào sáng thu muộn trong vắt vàng như mật. Nó nhận ra mình bị “cớm nắng”; cớm nắng những cảm xúc yêu mình vụn vặt; thiếu những cái yêu chiều bản thân. Thật thoải mái khi không phải nghĩ người khác đánh giá mình thế nào. Bộ quần áo lòe loẹtt; một chút kem phấn cũng không, nó như con mèo sặc sỡ đắm mình trong nắng gió ươm vàng. Một ngày đẹp trời.
Thực sự nó cần những lúc chân thật với chính mình; cần lúc được chấp nhận với đúng y nguyên cảm xúc xấu tính; không hoàn hảo; được cau có cằn nhằn; được hồn nhiên vui đùa.
Luôn có một cô bé không bao giờ lớn trong tầm hồn nên dù có va vấp chai sạn, sai lầm thế nào Nó vẫn cần nuông chiều bản thân. Để lại có đủ tử tế, vui vẻ mà nhảy tiếp vũ điệu quay cuồng của cuộc sống.
Để có một người bên mình vô điều kiện, chấp nhận chịu đựng những lúc khó ở của mình thật khó. Mà muốn chấp nhận được người khác phải chấp nhận được chính mình. Mà thôi nghĩ làm gì; đơn giản như con mèo béo lười sưởi nắng. Gió lao xao, lá thu rụng vấn vương trên áo.
Có gì đâu; một ngày đẹp trời để lười nhác. Một ngày đẹp trời để nhìn vào mình và rũ bỏ những tiêu cục; để cười bình yên….

Thứ Năm, 12 tháng 11, 2015

Project cho con

Chết tiệt ngày đầu năm bị trận cảm. Uống thuốc thì người vơ váo không còn tẹo sức nào. Đỉnh của vơ váo là cơn mơ ngắn trong lúc thiếp đi vì sốt. Và nhận ra rằng không thể trì hoãn việc cần làm hơn nữa.
Project cho con - vốn là ý tưởng đã có từ lâu. Mỗi khi nghĩ ra được cái gì, đọc được cái gì, xem được cái gì hay hay mình đều muốn ghi lại. Không chỉ cho con mà cho chính mình. Cũng dăm lần lười, nhiều lần nghĩ con chưa đến lúc cần biết mình bỏ bẵng đi. Giấc mơlạc vào một nơi hun hút vắng thức tỉnh rằng mình có thể không có nhiều thời gian bên con như mình nghĩ.
Con gái thương.
Mẹ sẽ viết lại cho con tất cả những điều mẹ nghĩ , những nhận xét mà mẹ đã thu lượm được trong mỗi ngày. Mẹ cố gắng nói chuyện với con nhiều nhất có thể nhưng viết lại cũng là một ý hay - nhất là khi mẹ hay đi vắng. Mọi project đều có bắt đầu, có phân tích và tổng kết triển khai. Mẹ cố gắng làm hai phần đầu con sẽ làm phần còn lại.
Con gái à.
Làm phụ nữ tuyệt lắm nhưng cũng gian nan lắm. Con cá tính và với sự đi qua đường đời của một người cá tính mẹ lo nhiều lắm. Project của mẹ là những dòng viết cho con; có cái đúng có cái sai; có cái không hợp thời. Thôi con cứ coi đó là những tâm tình của mẹ, mong cho con bình an vững bước trong cuộc sống.
Let Start..

Thứ Hai, 9 tháng 11, 2015

Cơm nhà

ghiêm chỉnh ở văn phòng, nó nhớ cảm giác vừa làm việc vừa tranh thủ đặt nồi nấu cho kịp bữa tối gia đình.
Nhà nhỏ, mùi thức ăn ấm áp, mùi ấm no, hạnh phúc. Cảm giác ngóng đợi những người yêu thương trở về nhà sau mỗi ngày dài xa cách là thứ thuốc giảm stress hữu hiệu.Tiếng thằng con hỏi từ cửa hôm nay ăn gì hả mẹ; con gái thì bốc nếm trước khi đi chơi. Câu chuyện nhẹ nhàng cùng lão trong lúc nấu ăn gắn kết nó với gia đình chặt chẽ. Dù Lão hay làu bàu" em có tay nuôi nhợn cảnh" nhưng nó biết lão yêu cảm giác quây quần bên vợ, con lúc đó.
Nó thích nấu ăn; thích những kết hợp đơn giản thành những đĩa thức ăn ngọt vị đậm hương. Nó muốn tự tay chuẩn bị những điều nho nhỏ dành cho những yêu thương của mình. Vì những cái vụn vặt đàn bà ấy, nó sẵn sàng chấp nhận những chuyến bay sáng sớm hay đêm muộn để về nhà nhanh nhất. Để về với quây quần yêu thương, để nấu bữa cơm gia đình sốt dẻo, đong đầy gia vị yêu thương.

Thứ Ba, 3 tháng 11, 2015

Nhảm

triển tình cảm thì cả hai người đều cùng có tiếng nói cùng nhau. Dựa trên cái gì mà một người được quyền định đoạt toàn bộ mối quan hệ vốn dĩ thuộc về cả hai. Không nói đến chuyện là kết quả sẽ ra sao; mà tôi muốn nói đến khía cạnh " quyền được biết"; được hiểu cái gì đang thực sự xảy ra. Việc sau đó tuỳ vào văn hoá, tính cách...của mỗi người để lựa chọn cách giải quyết.
Có lẽ tôi có suy nghĩ hơi khác người, nhưng khi đọc các comment tán thưởng ở dưới tôi thấy buồn cười hơn là chia sẻ. Tôi thấy cái ích kỷ chứ không thấy sự cao thượng vì rõ ràng những nhân vật trong bài đã đẩy cái đau đớn cho người còn lại. Họ ngầm định rằng họ đã hy sinh để mong đối tác hạnh phúc nên họ có quyền được thông cảm, chia sẻ.
Đúng thời gian sẽ thay đổi nhiều điều nhưng vết thương còn mãi. Nhân vật ích kỷ vì họ để lại cái không rõ ràng để người kia mãi dằn vặt, đau khổ. Không đễ gì để chấp nhận việc bỏ lại trong một quan hệ sâu đậm không lời giải thích. Người còn lại dằn vặt day dứt mặc nhiên nghĩ lỗi do mình. Ngay cả khi nhiều năm sau đó, ngay cả khi mọi chuyện đã sáng tỏ, có khi cái ân hận lại tiếp tục gậm nhấm những cảm xúc tử tế vốn dĩ đã hiếm hoi.
Ai cũng có quyền lựa chọn; nhưng trong cuộc yêu tôi nghĩ yêu, tôn trọng nhau là nói cho nhau nhưng quyết định và lý do của nó. Nếu lẳng lặng làm rồi viện lý do cao thượng....chỉ là vớ vẩn. Người quyết định đau lòng nhưng họ có quyền chủ động. Người bị động có khi còn đau khổ gấp nhiều lần mà không thể giải thích. Chưa kể đến dư luận hời hợt...vô tình hay cố tình chọc sâu thêm vào nỗi đau trên trời rơi xuống.
Kết lại một câu, sách ngôn tình khó mà bán được cho mình.