Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2015

Sáng lười

Sáng lười
Mấy tháng quay cuồng với đi về, với công việc, với con cái, với những cái linh tinh mù; Nó mệt mỏi. Những áp lức bon chen làm nó ngán ngẩm mỗi khi nhìn vào đống việc trên bàn. Nó sợ; cứ cái đà này nó sẽ mất đi cái bản tính hồn nhiên an nhiên để còn lại một mụ già cau có cấm cảu với mọi việc.
Sáng, Lão bận nhưng nhìn cái mặt chuẩn bị cau có liền rủ di ăn sáng uống cà phê.
Cảm giác thư thái khi đắm mình vào sáng thu muộn trong vắt vàng như mật. Nó nhận ra mình bị “cớm nắng”; cớm nắng những cảm xúc yêu mình vụn vặt; thiếu những cái yêu chiều bản thân. Thật thoải mái khi không phải nghĩ người khác đánh giá mình thế nào. Bộ quần áo lòe loẹtt; một chút kem phấn cũng không, nó như con mèo sặc sỡ đắm mình trong nắng gió ươm vàng. Một ngày đẹp trời.
Thực sự nó cần những lúc chân thật với chính mình; cần lúc được chấp nhận với đúng y nguyên cảm xúc xấu tính; không hoàn hảo; được cau có cằn nhằn; được hồn nhiên vui đùa.
Luôn có một cô bé không bao giờ lớn trong tầm hồn nên dù có va vấp chai sạn, sai lầm thế nào Nó vẫn cần nuông chiều bản thân. Để lại có đủ tử tế, vui vẻ mà nhảy tiếp vũ điệu quay cuồng của cuộc sống.
Để có một người bên mình vô điều kiện, chấp nhận chịu đựng những lúc khó ở của mình thật khó. Mà muốn chấp nhận được người khác phải chấp nhận được chính mình. Mà thôi nghĩ làm gì; đơn giản như con mèo béo lười sưởi nắng. Gió lao xao, lá thu rụng vấn vương trên áo.
Có gì đâu; một ngày đẹp trời để lười nhác. Một ngày đẹp trời để nhìn vào mình và rũ bỏ những tiêu cục; để cười bình yên….

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét