Thứ Ba, 3 tháng 11, 2015

Nhảm

triển tình cảm thì cả hai người đều cùng có tiếng nói cùng nhau. Dựa trên cái gì mà một người được quyền định đoạt toàn bộ mối quan hệ vốn dĩ thuộc về cả hai. Không nói đến chuyện là kết quả sẽ ra sao; mà tôi muốn nói đến khía cạnh " quyền được biết"; được hiểu cái gì đang thực sự xảy ra. Việc sau đó tuỳ vào văn hoá, tính cách...của mỗi người để lựa chọn cách giải quyết.
Có lẽ tôi có suy nghĩ hơi khác người, nhưng khi đọc các comment tán thưởng ở dưới tôi thấy buồn cười hơn là chia sẻ. Tôi thấy cái ích kỷ chứ không thấy sự cao thượng vì rõ ràng những nhân vật trong bài đã đẩy cái đau đớn cho người còn lại. Họ ngầm định rằng họ đã hy sinh để mong đối tác hạnh phúc nên họ có quyền được thông cảm, chia sẻ.
Đúng thời gian sẽ thay đổi nhiều điều nhưng vết thương còn mãi. Nhân vật ích kỷ vì họ để lại cái không rõ ràng để người kia mãi dằn vặt, đau khổ. Không đễ gì để chấp nhận việc bỏ lại trong một quan hệ sâu đậm không lời giải thích. Người còn lại dằn vặt day dứt mặc nhiên nghĩ lỗi do mình. Ngay cả khi nhiều năm sau đó, ngay cả khi mọi chuyện đã sáng tỏ, có khi cái ân hận lại tiếp tục gậm nhấm những cảm xúc tử tế vốn dĩ đã hiếm hoi.
Ai cũng có quyền lựa chọn; nhưng trong cuộc yêu tôi nghĩ yêu, tôn trọng nhau là nói cho nhau nhưng quyết định và lý do của nó. Nếu lẳng lặng làm rồi viện lý do cao thượng....chỉ là vớ vẩn. Người quyết định đau lòng nhưng họ có quyền chủ động. Người bị động có khi còn đau khổ gấp nhiều lần mà không thể giải thích. Chưa kể đến dư luận hời hợt...vô tình hay cố tình chọc sâu thêm vào nỗi đau trên trời rơi xuống.
Kết lại một câu, sách ngôn tình khó mà bán được cho mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét